Thẩm Thanh Đường thoạt đầu rất ngạc nhiên khi nghe những lời này của tiểu nhị, sau đó cậu mỉm cười, bình tĩnh nói với tiểu nhị: “Vị này là đạo hữu của ta.”
Tiểu nhị:…
Tiểu nhị cười khan một tiếng, vội vàng xin lỗi: “Là tiểu nhân có mắt không tròng, vị khách quý đây nhất định là vừa mới đi săn về, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt áy náy của tiểu nhị, đang định nói gì đó thì Tần Di ở bên cạnh đã bình tĩnh nói: “Không có gì, huynh đệ chúng tôi đúng là thợ săn.”
Vẻ mặt tiểu nhị càng thêm cứng đơ.
Nhưng Tần Di cũng không định truy cứu nữa, chỉ liếc Thẩm Thanh Đường một cái rồi nói: “Trở về thôi.”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó thản nhiên cười: “Vâng.”
· ·
Sau khi thanh toán tiền và ra khỏi cửa tiệm, Thẩm Thanh Đường nhìn sắc trời cảm thấy còn sớm, sau đó nhìn bộ trang phục bó sát đen tuyền giống hệt nhau của Tần Di và Mộ Phi, nói: “Vẫn còn sớm, hay là ta đưa hai người đi mua hai bộ quần áo mới nhé.”
Tần Di khẽ nhíu mày, Thẩm Thanh Đường đã nắm tay hắn, cười nói: “Cho dù chúng ta là thợ săn, thì cũng là thợ săn có tiền, vẫn có thể mua được hai bộ quần áo.”
Tần Di ánh mắt chuyển động: “Ừm.”
Mộ Phi giật mình, vẻ mặt không khỏi nhảy nhót vui sướng.
Thật ra, Mộ Phi đã muốn mua cho mình quần áo đẹp từ lâu, cứ bộ dạng như vầy khiến y khó tán gái lắm! Chỉ là Tần Di một mực cầm tiền trong tay, y không có gan đi đòi.
Giờ được Thẩm Thanh Đường đề nghị, y trong lòng rất vui.
· ·
Cứ như vậy, Thẩm Thanh Đường đưa Mộ Phi và Tần Di đến một tiệm may gần đó mà cậu thường đến.
Cửa hàng quần áo may sẵn này được giới nhà giàu lui tới thường xuyên, chất lượng quần áo may sẵn bán ở đây cũng rất tốt.
Mặc dù Thẩm Thanh Đường biết rằng bây giờ nên tiết kiệm, nhưng cậu không muốn Tần Di và Mộ Phi sau này ra ngoài bị coi thường.
Một người là đạo lữ của cậu, một người là tiểu đệ của cậu, sẽ thật tệ nếu mọi người luôn coi hai người họ như người hầu.
Vì Thẩm Thanh Đường là khách hàng thường xuyên của cửa hàng này nên ngay khi cậu bước vào, cửa hàng đã ân cần lấy ra tất cả quần áo may sẵn và phụ kiện mới đang được bán.
Thẩm Thanh Đường liếc mắt một cái liền nhìn trúng một chiếc áo choàng gấm màu xanh thêu hoa văn lá tre màu vàng.
Vừa điệu thấp lại không mất sự tao nhã, nếu mặc trên người Tần Di nhất định rất đẹp.
Khẽ mỉm cười, Thẩm Thanh Đường lại chọn ra một chiếc đai lưng lụa vàng nền đen, một tấm ngọc bài long phượng, cùng một chiếc mặt nạ tinh xảo khảm bảo thạch tím và tua bạc, phối chúng lại với nhau rồi đưa cho Tần Di.
“Lan Đình, chàng thử xem?”
Tần Di không chút do dự cầm lấy quần áo đi vào phòng thử đồ.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường chọn cho Mộ Phi một chiếc áo gấm màu đỏ sẫm có hoa văn quả lê bạc, kết hợp với đai lưng bát bảo và một chiếc chuông màu tím đeo bên dưới túi kết hoa mai.
Mộ Phi có chút câm nín khi nhìn thấy bộ quần áo này, cảm thấy nó quá sang trọng.
Nhưng Thẩm Thanh Đường kiên quyết: “Thử trước đi, thấy không đẹp thì đổi.”
Nghĩ rồi lại nghĩ, Mộ Phi chỉ có thể cầm quần áo đi thôi.
Không lâu sau, Mộ Phi đi ra trước.
Mộ Phi vừa xuất hiện, người chung quanh không khỏi nhìn sang.
Trên thực tế, dung mạo Mộ Phi rất tốt, mày kiếm mắt sáng, da trắng môi đỏ, nhưng bởi vì khung xương không lộ rõ, gương mặt lại thiên hướng nhu hòa, cho nên khi y mặc một thân áo đen bó sát người trông hơi khô khan và gò bó.
Bây giờ y khoác lên người một thân trường bào gấm đỏ đậm như vậy, môi đỏ răng trắng, tóc dài buộc cao, lộ ra vầng trán trơn bóng cùng đôi lông mày thanh tú, lập tức liền có bộ dáng của một quý công tử nhà giàu.
Vừa bước đi, chiếc chuông màu tím quanh eo khẽ vang lên, càng tăng thêm một chút khí thế cho y.
Thẩm Thanh Đường đã sớm đoán được chuyện này, lúc này mới khẽ mỉm cười, nói với Mộ Phi đang kinh ngạc soi gương: “Đẹp không?”
Mộ Phi không khỏi kích động: “Rất đẹp!”
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, đi tới, muốn Mộ Phi chỉnh lại cổ áo, nhưng cách đó không xa, cậu đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút kiêu ngạo của một người thanh niên.
“Thanh Đường, đã lâu không gặp, ngươi cùng đạo lữ đi mua quần áo hả?”
Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày, khuôn mặt thường ngày dịu dàng trở nên lạnh lùng, sau đó khẽ ngước mắt nhìn về hướng phát ra giọng nói.
Một thanh niên mặc áo gấm, dung mạo tuấn lãng nhưng không hiểu sao lộ ra một cỗ khí tức u ám, dẫn theo mấy người đi về hướng bên này.
Đó là Mộ Diệp, con trai cả của Mộ gia, người lúc trước đã hủy hôn ước với Thẩm Thanh Đường.
Khi Mộ Phi nhìn thấy Mộ Diệp, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trực giác mách bảo rằng kẻ này không phải người tốt, vì vậy y cũng cau mày, đứng trước mặt Thẩm Thanh Đường với vẻ mặt có phần cảnh giác.
Mộ Diệp bước lên phía trước, khi nhìn thấy tư thế của Mộ Phi, gã không khỏi nực cười, sau đó nhìn Mộ Phi với vẻ rất hứng thú, nói với Thẩm Thanh Đường: “Thanh Đường, ta nghe nói đạo lữ của ngươi tuổi còn trẻ đã tu được Luyện Khí tầng thứ bảy rồi, có thể xưng là tán tu trẻ tuổi nhất thành Lăng Dương, sao thế, này là do gần đây tu luyện gặp sự cố, nên cảnh giới bị rớt xuống sao?”
Thẩm Thanh Đường biết rõ Mộ Diệp là kẻ xảo trá nham hiểm, đây là một sự khiêu khích có chủ ý và thám thính thật giả.
Lúc này, cậu đang muốn vươn tay kéo Mộ Phi, ý bảo Mộ Phi đừng nhiều lời, Mộ Phi lại cười lạnh nói: “Cảnh giới bị rớt xuống? Ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, nhưng mắt lại có tật, nên đi điều trị càng sớm càng tốt.”
Mộ Diệp:?
Lập tức, Mộ Diệp trầm giọng nói: “Tần huynh, ta là có ý tốt quan tâm ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà mở miệng mắng chửi người khác?”
“Chính xác! Ngươi rõ ràng là Luyện Khí tầng năm nhưng lại nói là tầng bảy, nếu không phải cảnh giới bị rớt xuống, thì là ngươi cố ý lừa gạt mọi người sao?”
“Ta thấy hắn là một kẻ dối trá, chậc chậc chậc, thật đáng tiếc cho Thẩm công tử.”
Khi Mộ Diệp vừa mới nói chuyện không có ai bép xép, nhưng lời này vừa nói ra, những người xung quanh lập tức nhao nhao hùa theo.
Rõ ràng là bọn họ đã chuẩn bị sẵn.
Thấy cảnh này, Thẩm Thanh Đường lại không khỏi nhíu mày.
Mộ Phi càng tức giận, sắc mặt đại biến, muốn mắng Mộ Diệp, may mà Thẩm Thanh Đường kịp thời ngăn cản.
Nhìn thấy Mộ Phi sắp nhảy dựng lên, Mộ Diệp càng thêm đắc ý, lúc này cong môi nói: “Nếu cảnh giới này là giả, vậy thì Thanh Đường ngươi nên tra kỹ sính lễ của đạo lữ nhà ngươi, lỡ như cũng là đồ giả, vậy thì—”
“Ai tìm ta?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, đồng thời, một cỗ uy áp không tiếng động từ phòng thử đồ cách đó không xa quét tới.
Tần Di đi ra.
Thay quần áo xong, hắn chỉ vén rèm rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng thử đồ.
Hắn mặc một chiếc áo choàng gấm màu xanh lam nhạt thêu hoa văn lá tre màu vàng, cao ráo và thẳng thớm, những viên đá quý màu tím trên chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tua rua nhẹ nhàng đung đưa, tao nhã động lòng người, tô điểm cho nửa dưới khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng giống như được điêu khắc từ bạch ngọc của hắn càng thêm khôi ngô tinh tế.
Tần Di như thế, chỉ vừa xuất hiện, liền lập tức áp chế phần lớn sự kiêu căng ngạo mạn vừa rồi của Mộ Diệp.
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Lúc này, đôi mắt đỏ sậm của hắn lạnh nhạt quét qua, lạnh lùng rơi vào trên người Mộ Diệp.
“Ta chính là Tần Di, vị công tử này có vấn đề gì?”
Sắc mặt Mộ Diệp khẽ biến, trong lòng không tự chủ được cảm thấy ớn lạnh.
Mặc dù giữa hai người chỉ chênh lệch hai cấp bậc, nhưng vào lúc này, Mộ Diệp lại cảm nhận được khí thế nghiền ép.
Chuyện này làm sao có thể?
Không phải nói tán tu đều có xu hướng lạc lối, cấp bậc có thể thăng nhanh nhưng chưa chắc ổn định sao?
Mộ Diệp nghiến răng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tim đập nhanh hơn một chút.
Biểu hiện chột dạ của Mộ Diệp rơi vào trong mắt Tần Di, ánh mắt hắn bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: “Vị công tử này vừa rồi cảm thấy cảnh giới không đúng, là muốn tỷ thí với tại hạ sao?”
Sắc mặt Mộ Diệp đông cứng lại.