Giọng điệu Văn Bác vô cùng kì quái, giống như là thấy người trong lòng nên muốn đi theo chịu chết.
Trong lòng Giang Y Kính trầm xuống, truyền âm cho Văn Bác.
Không có hồi âm.
Y cũng không màng tới chuyện mình đang có thai, nhấc trường kiếm lên đi về hướng Thanh Vân Môn.
“Văn Bác ở đâu?” Giang Y Kính ngăn một vị đệ tử lại hỏi.
“Tiên trưởng… Đệ tử cũng không biết, có thể là đang ở địa lao.” Đệ tử kia kinh ngạc nhìn cái bụng phồng lên của y, chỉ chỉ phương hướng địa lao chỗ sơn môn.
Giang Y Kính lập tức đi qua đó, mới phát hiện xung quanh địa lao không biết khi nào đã có rất nhiều ma sử.
Địa lao tối tăm ẩm ướt, cuối cùng Giang Y Kính cũng tìm được bóng dáng Văn Bác phía cuối đường.
“Sư tôn, ta đau quá…”
Gò má thanh niên tái nhợt, môi khô nứt, quần áo rách nát, vết roi trải rộng, hiển nhiên đã chịu không ít đau khổ.
Trong lòng Giang Y Kính đau xót, nếu là trước kia, chắc chắn Văn Bác sẽ cắn răng nói ông đây không có việc gì, mấy cái vết thương nhỏ này chả là gì hết. Y không thể tưởng tượng được Văn Bác đã gặp phải khổ sở lớn như thế nào mới có thể ngậm nước mắt khóc lóc kể lể với y.
“Ta chữa thương cho ngươi.”
Văn Bác ngăn tay Giang Y Kính lại: “Vô dụng thôi, trừ phi ta thời thời khắc khắc bên cạnh ngươi, nếu không bọn họ vẫn có thể tìm được cách bắt ta về Thanh Vân Môn giao cho ma chủ.”
“Tu vi của ta không cao, bọn họ đánh ta đau quá, ta không có chút năng lực tự bảo vệ nào, sư tôn.”
“Sao bọn họ có thể như vậy, sao có thể… bắt ngươi xả giận như vậy?” Đôi môi Giang Y Kính run rẩy, chữa trị bàn tay máu thịt lẫn lộn của Văn Bác.
“Tất nhiên là bọn họ sẽ chọn quả hồng mềm mà bóp rồi.” Văn Bác thở hổn hển một hơi, nước mắt rớt xuống vạt áo: “Sư tôn, ta thật là vô dụng…”
“Đừng sợ, ta độ tu vi cho ngươi.” Giang Y Kính xoa ngực mình, đã nhiều ngày nay y phát hiện đạo tâm của mình đã xuất hiện vết rách, không biết lúc nào sẽ sụp đổ.
So với việc lãng phí thì không bằng độ cho Văn Bác.
“Cảm tạ ý tốt của sư tôn, thân thể đồ nhi vốn không chịu nổi.” Văn Bác rũ mắt, giống như rất mất mát.
Im lặng một lúc lâu.
“Nhưng đồ nhi có một cách khác có thể làm cho tu vi đồ nhi tăng lên, không biết là sư tôn có đồng ý hay không thôi?” Văn Bác tiếp tục mở miệng.
“Tất nhiên là có thể.” Giang Y Kính gật đầu.
“Nếu sư tôn nguyện ý kết làm đạo lữ với đồ nhi, vậy thì có thể dùng chung tu vi rồi.” Văn Bác làm bộ ho nhẹ hai tiếng: “Người là dao thớt, ta là cá thịt, nếu tu vi của đồ nhi cứ thấp kém như vậy, bị người ta lăng nhục, không biết lúc nào sẽ mất mạng…”
Văn Bác nói xong lại cảm thấy hình như mình đã ra vẻ quá mức, lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Giang Y Kính gặp phải sự lựa chọn, tính mạng của Văn Bác và khế ước đạo lữ, tất nhiên y sẽ chọn Văn Bác.
Nam nhân phá bỏ khế ước sư đồ, nắm tay Văn Bác quỳ gối trong địa lao.
“Ta Giang Y Kính, nguyện cùng Văn Bác kết làm đạo lữ, sống chết có nhau, không rời không bỏ.”
Văn Bác hơi có chút tiếc nuối, mình lại kết đạo lữ với Giang Y Kính trong tình trạng áo quần rách nát như thế này.
Tiếng khóa linh hồn vang lên, kết thành đạo lữ.
Giang Y Kính lấy miệng độ tu vi cho Văn Bác.
Nháy mắt nam nhân đã bị hôn đến không thở nổi, bàn tay Văn Bác nắm chặt vòng eo y, bựa lưỡi xẹt qua hàm trên mẫn cảm, cướp đoạt chất lỏng ngọt ngào giữa môi răng y
“Phần lớn tu vi của vi sư đều đã độ cho ngươi rồi.” Khuôn mặt Giang Y Kính ửng hồng.
“Vâng, đồ nhi biết.” Văn Bác lại lần nữa hôn xuống.
Sư tôn của hắn quá dễ lừa, hắn có chút không đành lòng.
“Ngươi phải che chở cho vi sư đến lúc đứa nhỏ ra đời.” Giang Y Kính nói, chờ đến khi sinh con ra, y sẽ nhận lấy trừng phạt của Thanh Vân Môn.
“Đương nhiên.” Miệng vết thương trên người Văn Bác rất nhanh đã khép lại, hắn đè cổ tay Giang Y Kính, một tay cởi quần áo của nam nhân.
Lúc hắn nhìn Giang Y Kính bước vào cửa địa lao đã muốn làm như vậy, sống lưng nam nhân thẳng tắp, cần cổ thon dài, da thịt bóng loáng, đứng trong căn phòng tối tăm giống như đang phát sáng.
Hơn nữa trong bụng của y còn có đứa con của hắn.
“Làm càn!” Trái tim Giang Y Kính hoảng loạn.
Y muốn thi triển ‘định thân thuật’, nhưng lại phát hiện tu vi của mình bây giờ đã không bằng Văn Bác.
Lúc này Giang Y Kính mới chút ý tới ánh mắt của Văn Bác, bên trong tràn đầy dục vọng nóng bỏng đang bốc cháy.
Đạo bào của nam nhân bị xé rách, lộ ra chân dài trắng nõn, giống như cái bánh sữa.
Văn Bác khóa chặt cổ tay Giang Y Kính, theo mắt cá chân một đường liếm đến bí địa, cẳng chân của nam nhân cũng theo môi lưỡi của hắn mà run rẩy, giống như lá rụng trong gió.
“Vi sư… có dạy… ngươi… lấy oán báo ơn… như vậy sao?” Giang Y Kính kiềm nước mắt nói.
“Rõ ràng là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*.” Văn Bác nhướng mày, *** lớn cắm vào lỗ nhỏ ấm áp đã lâu chưa ghé thăm, phát ra một tiếng than thở thỏa mãn.
(*): Câu này có nghĩa sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, cho dù chỉ bé bằng một giọt nước, cũng phải báo đáp công ơn ấy bằng một dòng suối lớn.
Bên trong *** nhỏ của nam nhân còn nhiều nước hơn so với lúc trước, trơn trượt ướt át, ấm áp chặt chẽ, khiến người hận không thể chịch chết y.
Lúc này Giang Y Kính mới ý thức được đồ đệ này của y không có chút khác biệt nào so với lúc ở trong bí cảnh.
Y vừa xấu hổ vừa buồn bực, bị động thừa nhận thanh niên *** làm, cảm giác trống rỗng trong lỗ nhỏ bị hoàn toàn lấp đầy.
“Sư tôn.” Văn Bác hôn lên môi Giang Y Kính: “Rất thích sư tôn…”
Sao Giang Y Kính có thể chống đỡ được? *** non bị câu ra nước mật lan tràn, chỉ có thể chìm nổi theo động tác của thanh niên.
“Nếu sư tôn thật sư chán ghét đồ nhi, vậy bây giờ đồ nhi lập tức rút ra…” Văn Bác đưa đẩy vòng eo, mãnh liệt va chạm cánh mông của nam nhân, không có chút ý muốn rời đi nào cả.
Giang Y Kính bị chịch đến tinh thần hoảng hốt, không thể phát ra tiếng nào.
Lỗ *** bị căng đến cực hạn, được lấp đầy hoàn toàn, điểm n*ng đều bị nghiền ép… Thanh niên phía trên biết hết toàn bộ điểm mẫn cảm trên người y, chỉ nắm lấy đầu v* của y cũng có thể làm cho y cao trào.
Giang Y Kính bị *** đến đuôi mắt ửng đỏ, trào ra nước mắt sinh lý.
Chỉ qua một lát đã cao trào.
Văn Bác không có chút ý muốn dừng lại nào, hoa văn của khế ước đạo lữ ở trên ngực hắn nóng lên.
Sư tôn là của hắn, hoàn toàn thuộc về hắn.
…
Mấy ngày sau, Văn Bác ôm Giang Y Kính mệt đến ngất đi ra cửa địa lao.
Ma sử dùng mấy đen tạo thành võng thế ngoài địa lao, ma chủ đứng ở trung tâm, xoay người nhìn Văn Bác và Giang Y Kính bụng to trong lòng hắn.
– —
Editor: Trao cho anh Bác giải Oscar giùm cái =))) Sao có thể lươn lẹo như thế được nhỉ?