Thấy cô không trách mình bà mới ngẩng đầu vui mừng nói.
– Chắc con đói rồi để mẹ mua cháo cho con nha.
– Vâng!
Nói rồi bà vội vàng chạy ra ngoài lúc này chỉ còn lại anh và cô ở trong phòng. Từ nãy đến giờ cô không để ý, anh cũng không lên tiếng nên cô không biết có anh ở trong đây. Khi thấy sự hiện diện của anh đang nhìn mình chằm chằm thì cô quay ngoắt đi né tránh.
Thấy thái độ của cô anh tức giận, lúc đầu anh có ý muốn xin lỗi cô nhưng anh đâu có làm gì sai nên anh đã tức giận mà rời khỏi đây. Cánh cửa đóng rầm 1 cái rất mạnh rồi tiếng lộp cộp càng lúc càng xa khi không còn nghe thấy gì nữa cô mới thở dài mà đi lại gần cửa sổ.
1 lúc sau mới thấy anh đi xuống và lái xe đi không quay lại nhìn dù chỉ 1 cái. Băng Thiên đi lại giường ôm chân mình mà thở dài, hiện tại cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Hành động hôm qua của anh khiến cô vừa sợ vừa giận không dám đối mặt với anh nên né tránh.
Sau khi ăn xong thì cô muốn đi lại để thoải mái nhưng bà nhất quyết không cho cô đành đồng ý. Sức khỏe của cô cũng đã tốt hơn cô cũng không thích ăn cháo nên bà đành về nhà thay đồ tiện thể nấu cơm cho cô ăn nhưng trước khi đi bà không quên gọi cho anh đến chăm cô.
Sau khi bà đi điện thoại của cô vang lên, vì không lưu tên nên cô không biết là ai.
– Alo!
– [Băng Thiên! Em đi đâu mà anh gọi từ sáng đến giờ anh gọi không được?]
Cô giật mình nhớ ra hôm nay có hẹn với anh. Cô vội vàng lên tiếng.
– Em xin lỗi! Hôm nay em bận để hôm khác nhé.
Nghe đến đây Chu Minh Triết mới để ý lắng nghe.
– Em bị ốm sao?
Thấy sự tinh tế của anh cô chỉ biết cười mỉm mà nói.
– Em không sao! Chỉ cảm nhẹ thôi.
– Em ở đâu? Anh có thể đến thăm em không?
– Thôi! Em không sao, mai là em có thể xuất viện rồi.
– Nhưng hôm nay em chưa về thì anh đến thăm.
Thấy anh cô chấp nên cô đành đồng ý.
Sau 1 tiếng sau anh cũng đến được phòng bệnh của cô. Anh cầm trên tay 1 bó hoa tường vy thơm ngát cùng với giỏ trái cây. Anh đặt xuống bàn rồi kéo ghế ngồi nói chuyện với cô.
– Thời tiết chuyển mùa em phải để ý sức khỏe chứ.
Cô mỉm cười nói.
– Em cảm ơn anh! Tiếc quá, hôm nay không thể đi ăn với anh được đành hẹn anh hôm khác.
– Có sao đâu! Anh rất sẵn lòng chờ em.
Anh cầm 1 quả táo gọt cho cô ăn vì không nỡ từ chối nên cô đành ăn miếng táo. Đột nhiên điện thoại anh vang lên, anh đành xin phép cô ra chỗ khác nghe điện thoại. Sau khi nghe xong điện thoại mặt Chu Minh triết hiện lên vẻ khó chịu đến rõ.
– Nếu anh có việc thì cứ về đi.
– Hazz! Anh mới đến chưa bao lâu mà phải rời đi rồi thật không nỡ.
Nghe anh nói mà cô cười nói.
– Anh nói ngọt quá đi!
– Thôi! Anh về nhé.
– Vâng.
Nói rồi anh khép cửa bước ra về. Sau khi xuống sảnh chính của bệnh viện thì bắt gặp bà Dương. Anh mỉm cười chạy lại chào bà.
– Con chào bác! Bác thăm ai ạ?
– À! Minh Triết đó hả? Con gái bác ốm nên bác vào chăm sóc. Cháu có thăm ai ở đây sao?
– Bạn cháu cũng ốm nên cháu đến thăm, thời tiết này chuyển mùa dễ ốm bác ạ.
Nghe vậy bà mỉm cười nhẹ nhàng hỏi.
– Trai hay gái?
Anh thẹn thùng nói.
– Là…con gái ạ.
Bà cười khì che miệng nói.
– “Bạn gái” hả?
– Không có! Chúng cháu chỉ là bạn thôi.
– Còn nói là bạn cái gì? Nhắc đến người ta mà mặt đỏ như trái cà chua chín dám nói không yêu sao?
Anh gãi đầu cười thẹn thùng.
– Cháu chưa có tỏ tình.
– Này khi nào cưới nhớ mời bác nhé!
Anh thẹn thùng gật đầu lên tiếng.
– Vâng ạ!
Nói rồi 2 người chia tay nhau anhh đi về còn bà lên chỗ Băng Thiên.