Lúc này, nàng đã không còn ý tưởng lãng mạn hay tâm tư trêu đùa nữa, nàng nhanh chóng nhảy xuống đất, đến rót chén nước cho Tạ Trì Phong.
Hắn uống xong, sắc mặt vẫn cực kì khó coi.
Tang Nhị ngồi xổm bên mép giường, chần chờ nói, “Trì Phong, Lang Thiên Dạ rốt cuộc là…”
“Lang Thiên Dạ…”, Tạ Trì Phong chậm rãi ngẩng đầu, dưới đôi mày rậm là đôi mắt sắc bén đầy tơ máu, tràn ngập thống khổ và thù hận, “Chính là ả yêu nữ năm xưa giết cả nhà ta”
…
Sau đêm hôm đó, ngày tháng như thể trở lại như bình thường.
Tang Nhị tiếp tục canh gác trên tiên thụ Vương Mẫu. Nhưng thường thường nàng sẽ có chút thất thần.
Về thân thế mỹ cường thảm của Tạ Trì Phong cùng kết cục bi thảm của cả Tạ gia, Tang Nhị sớm đã đọc được trong cốt truyện gốc. Chẳng qua đó chỉ là một phiên bản không quá tỉ mỉ, ví dụ như tuy nàng biết kẻ thù của Tạ Trì Phong tên Lang Thiên Dạ nhưng không biết hai bên cụ thể có ân oán gì, tiền căn hậu quả lại như thế nào.
Bởi vì pháo hôi sẽ không thể tham dự vào tuyến cốt truyện sâu đến vậy.
Nếu có nhiệm vụ báo thù trừ yêu, vậy đó cũng phải để cho nữ chính thật sự và nam chính cùng chung hoạn nạn, tăng tiến cảm tình.
Buổi tối hôm đó, Tinh Dao chân nhân nói Tiên khí Quỷ âm tiêu của mình cắm cách đầu Lang Thiên Dạ bảy tấc, Tang Nhị càng nghe càng mờ mịt.
Hai việc “Tạ gia bị diệt môn” và “Tạ Trì Phong gặp được Tinh Dao chân nhân”, ít nhất phải cách nhau mấy năm. Nếu vậy sao Tinh Dao chân nhân có thể đối đầu với Lang Thiên Dạ, từ đó có liên hệ với Tạ Trì Phong?
Sau khi hỏi Tạ Trì Phong, Tang Nhị rốt cuộc biết được ngọn nguồn năm đó.
Dù Lang Thiên Dạ chỉ trong một ngày đã giết sạch toàn bộ Tạ gia, nhưng ả vẫn thấy chưa đủ, bởi vì Tạ Trì Phong, thứ “nghiệt chủng” này, đã chạy thoát. Lang Thiên Dạ chưa bao giờ định buông tha hắn, cứ thế đuổi theo đến tận đất Thục, và ngay dưới chân núi của Chiêu Dương tông, ả đã đuổi kịp Tạ Trì Phong.
Cũng may, Tinh Dao chân nhân khi ấy đang ở gần đó, vì phát hiện yêu khí nên đã tìm đến. Thấy Lang Thiên Dạ càn quấy như thế, dám ngay trong địa phận của Chiêu Dương tông hại người, ông giận tím mặt, ra tay cứu Tạ Trì Phong, đồng thời cắm Tiên khí vào người Lang Thiên Dạ. Lang Thiên Dạ bị thương nặng, sau khi thoi thóp rớt xuống sông Miên Túc, họ đã không còn tin tức gì của ả.
Đã bị Tiên khí làm trọng thương, theo lẽ thường sẽ không còn đường sống. Không ngờ, tai họa để lại ngàn năm, ả ta lại không chết.
Nghe xong nội tình, tâm trạng Tang Nhị cực kì nặng nề, như thể bị một tầng sương mù u ám bao trùm.
Có quá khứ như vậy, Tạ Trì Phong không trở thành tên biến thái với tâm lý vặn vẹo, thích giết người lung tung, thật đúng là kỳ tích.
Nhưng một chuyện quan trọng như vậy lại để một cái pháo hôi như nàng biết, thật sự ổn sao?
Hệ thống, “Ai bảo ngươi tham ăn”
Tang Nhị, “Đừng nói nữa”
Vài ngày sau, vòng loại của trận đấu linh tu chọn ra được hai mươi tuyển thủ tiến vào trận chung kết. Tiếp đến chính là những trận đấu một đối một, không cần Tang Nhị đi canh gác.
Tang Nhị được rảnh rỗi, dù sao cũng vì có chút không yên tâm tình trạng của Tạ Trì Phong nên nàng đã một hai kéo hắn đi Thiên Tàm đô để giải sầu.
Sau lần tận mắt chứng kiến trạng thái suýt chút nữa liền mất khống chế của Tạ Trì Phong, hôm nay hắn đã khôi phục bộ dáng lạnh nhạt ngày thường. Chỉ có phần dưới mắt hiện lên một quầng thâm nhàn nhạt, lên án việc mấy ngày nay hắn căn bản không nghỉ ngơi đàng hoàng.
Một người như vậy, không biết nên khen hắn khống chế cảm xúc tốt, hay nên mắng hắn chuyện gì cũng giấu trong lòng, dễ dàng khiến tâm trạng nghẹn uất.
Tang Nhị cố gắng không nhắc đến những vấn đề nặng nề kia, cố gắng pha trò, chọc hắn vui vẻ, dời đi lực chú ý của hắn, nhìn nàng chẳng khác gì một chú hề đi theo hắn cả.
Dưới sự cố gắng không ngừng nghỉ của nàng, Tạ Trì Phong hơi liếc nhìn nàng một cái, cuối cùng lộ ra nụ cười đầu tiên từ lúc hắn xuống núi đến giờ.
Là một nụ cười nhạt, mang theo chút chế nhạo.
Tang Nhị thở phào một hơi, cũng theo hắn cong mắt mỉm cười, “Đệ rốt cuộc chịu cười rồi”
Tạ Trì Phong nói, “Nếu ta không cười, có lẽ tỷ sẽ không chịu dừng mấy trò ầm ĩ này”
“Này, ta đang chọc đệ vui mà, đệ thế nhưng nói ta làm trò ầm ĩ…”
Hai người đi qua một con đường yên tĩnh, lúc này phía sau bỗng nhiên truyền đến giọng của một thiếu niên, “Tang Tang!”
Tang Nhị quay đầu, bất chợt đã bị ai đó ôm chầm lấy, cả người bị nhấc lên khiến hai chân treo lơ lửng giữa không trung.
Thiếu niên bế nàng lên chẳng khác gì một con búp bê kia có vóc người cao to, cậu sở hữu một đôi mắt tròn xoe, sáng lấp lánh như chó con. Khóe miệng cậu banh rộng, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, “Tang Tang, tỷ xuống núi rồi!”
Nếu chỉ nhìn vào đôi mắt, có lẽ sẽ không ai đoán được cậu là một người thiểu năng.
Thiếu niên này tên Ninh Ngang. Mẫu thân cậu Ninh đại nương mở một sạp bánh rán ở Thiên Tàm đô.
Ninh đại nương là một nữ nhân tài giỏi lại thân thiện, bà và đứa con trai khờ khạo sống nương tựa vào nhau, cũng không có chút oán trách.
Bởi vì bánh chiên rất thơm, nêm nếm lại rất tới nên Tang Nhị mỗi lần xuống núi đều sẽ ghé thăm họ, còn dẫn theo nhiều khách hàng đến ủng hộ quán của bà.
Nhưng trong một buổi tối đầy tuyết vào năm ngoái, Ninh đại nương không may ở phía sau hẻm trượt chân, sau đó không bao giờ tỉnh lại nữa.
Sau khi lo liệu tang sự xong, Ninh Ngang vì nuôi sống bản thân, bắt đầu vụng về kinh doanh cửa hàng bánh rán của mẫu thân để lại.
Ban đầu, một ít người không có hảo ý khi dễ cậu khờ khạo, cố tình dùng tiền giả muốn đục nước béo cò. Ninh Ngang ngây ngốc vùi đầu làm bánh rán, không hề ý thức được, tiền trong ngăn kéo càng ngày càng ít.
🌸 Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé 🌸
Cũng may, sau đó không lâu, khi Tang Nhị và Tạ Trì Phong đến đây ăn bánh rán, ngẫu nhiên phát hiện có điều kì quặc. Nàng ngây lập tức xốc bàn, ra mặt chống lưng cho Ninh Ngang, còn kéo theo Tạ Trì Phong đánh đuổi mấy tên du côn lưu manh. Nhờ đó những chuyện xấu xa này mới chấm dứt.
Trí tuệ của Ninh Ngang chẳng khác đứa trẻ năm sáu tuổi, tuy cậu không thông minh nhưng có thể phân biệt được ai là người xấu, và ai là người thật lòng bảo vệ mình. Sau chuyện lần đó, cậu khóc lớn một trận, từ đây liền thật lòng xem Tang Nhị như người thân. Mỗi lần nhìn thấy nàng, cậu đều sẽ lộ ra nụ cười hàm hậu. Tang Nhị đi mua bánh rán, tiểu tử ngốc này lúc nào cũng một hai không chịu thu tiền.
Tang Nhị bị cậu ôm đến độ muốn hít thở không thông, nàng không kiềm được cười nói, “Được rồi được rồi, Ninh Ngang, đặt tỷ xuống đi, nơi này là giữa đường đó”
“Tang Tang, lâu lắm rồi ta không được gặp… A!”, Ninh Ngang bỗng nhiên bất mãn kêu lên một tiếng. Đồng thời, thân thể Tang Nhị chợt nhẹ hẫng, hai chân chạm được đất.
Thì ra là Tạ Trì Phong mạnh mẽ tách bọn họ ra. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy sắc mặt của hắn có chút xanh mét.
(Tây: còn cả mùi dấm thoang thoảng 😂)
Ninh Ngang siết tay thành quyền, tức giận nói, “Ngươi làm gì vậy, ta đang nói chuyện với Tang Tang, liên quan gì đến ngươi chứ?”
“Được rồi, đệ đừng khi dễ Ninh Ngang mà”, Tang Nhị cười tủm tỉm, sờ sờ đầu tiểu ngốc tử. Ninh Ngang rất phối hợp, cúi đầu cho nàng sờ, còn khiêu khích mà liếc Tạ Trì Phong một cái.
Tạ Trì Phong lạnh lùng nói, “Ta không khi dễ cậu ta, chỉ là ghét cảnh có người ngay trên đường lôi lôi kéo kéo thôi”
“Ta và Tang Tang quan hệ tốt nên chúng ta ôm nhau”, Ninh Ngang đúng lý hợp tình nói, “Tang Tang không phải là phu nhân của ngươi, nàng muốn tốt với ai, ngươi quản được sao?”
Thanh âm của cậu rất lớn, khiến rất nhiều người chung quanh đều nhìn về phía họ.
Tang Nhị dở khóc dở cười, vỗ vỗ vai tên ngốc trước mặt nói, “Ninh Ngang, hôm nay đệ không cần trông sạp hàng sao?”
“Ta đang trông, nhưng hiện tại không có khách, xa xa nhìn thấy tỷ, ta lập tức chạy đến”, Ninh Ngang tự vỗ lên đầu mình, tựa hồ nhớ đến gì đó, cực kì phấn khích nói, “Tang Tang, tỷ đợi chút nha, ta đi làm mấy cái bánh rán để tỷ mang về ăn!”
Không đợi Tang Nhị kịp ngăn cản, Ninh Ngang đã chạy đi mất.
Tang Nhị cảm thấy cực kì thú vị, nàng khoanh tay, khóe miệng mang theo một nụ cười dịu dàng.
Tạ Trì Phong vốn dĩ chỉ xụ mặt, nhưng khi thấy một màn này, lồng ngực vô cớ bùng lên một ngọn lửa giận vô danh, đột nhiên, hắn cứng nhắc mở miệng, “Vì sao lần nào tỷ đều để cậu ta ôm mình như vậy?”
26/11/2022