Nửa đêm, khuya khoắt yên tĩnh, ánh trắng theo cửa số chiếu vào.
Đột nhiên có tiếng có người đẩy cửa bước vào, Ôn Noãn bừng tỉnh, mê man trông thấy bóng đen đứng cạnh cửa, đôiđồng tử tối đen như hố sâu dừng lại trên gương mặt hơi kinh hoàng củacô.
Chiếm Nam Huyền đứng im tại chỗ rất lâu, đến khi cô tỉnh lại trong mơ hồ, dáng vẻ hốt hoảng trên mặt lui dần,anh mới chậm rãi thong thả bước đến bên giường, kéo một cái ghế ngồixuống trước mặt cô.
“Nam Huyền.” Cô nói khẽ, rút tay phải từ chiếc chăn màu trắng ra, đưa về phía anh.
Anh khom người, nắm lấy tay cô, áp hai má vào lòng bàn tay cô, nhắm mắt lại nhẹ nhàng vuốt ve.
Rất lâu sau, anh mới dịu dàng nói:”Anhthực sự rất hận em.” Tiếng nói khàn khàn mang theo sự thê lương chua xót đã chôn dưới đáy lòng bao năm không ai hiểu.
Cô chua xót khẽ mở miệng:”Em biết.”
“Không, em không biết.”
Anh khẽ hôn đầu ngón tay của cô, mỗi một ngón, sau đó lại cắn từng cái:”Em vốn dĩ không biết anh hận em đến thếnào….Em phải nhớ kĩ, trước khi em hận anh sâu như anh hận em, em khôngthể chết, không thể đi, không được có chuyện gì.”
Cô hoảng sợ, bất an nhìn anh:”Anh muốn em….hận anh?”
“Tình yêu đơn phương không thể tồn tạilâu, rất dễ dàng sẽ bị thời gian xóa nhòa, nếu yêu và nhớ không biếnthành nỗi hận vừa sâu vừa đau, có lẽ anh đã sớm quên em rồi….” Anh cúingười, hơi thở khẽ khàng bồi hồi bên môi cô, giống như muốn câu hồn ngay lập tức:”Hận anh đi, dùng trái tim yêu anh của em đến hận anh, mang nỗi nhớ từng đau triệt đáy lòng em, đến trả lại cho anh…Dùng nỗi hận củaem, đến đổi lại nỗi hận của anh.”
“Nam Huyền…..” Cô lo sợ nghi hoặc bấtlực nắm chặt tay anh, tại sao cô phải hận anh? Anh biết rõ cô khong thểlàm được, hận anh, người đau nhất sẽ chỉ là cô.
Anh thì thào khẽ nói:’Noãn….Em khônghiểu, chỉ khi em giống anh, yêu một người yêu đến vô cùng thống hận, hận đến mức bản thân gần như phát cuồng, hận đến dùi tim tróc xương mất hết can đảm muốn chết cũng không thể, chỉ có trải qua cảm giác này em mớicó thể hiểu, anh đã yêu em sâu đến thế nào…Chỉ khi hận anh, khi trái tim em cũng trải qua tất cả những gì trái tim anh đã từng trải qua, em mớicó thể biết, mấy năm qua anh đau khổ chờ em đến thế nào, bao nhiêu đau,bao nhiêu tuyệt vọng…” Một giọt nước trong suốt lạnh lẽo, từ đôi mi dàikhông nhúc nhích của anh rơi xuống lòng bàn tay cô.
“Cho dù là ngàn mũi kim đâm vào, cũngkhông bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng anh sau khi em bỏ đi….Em biết không? Nếu em không trở lại, cả đời này anh không thể quay về như cũ.”
Cô không nói nên lời, nỗi đau dâng lêntừ bụng tới ngực khiến cô không thể hô hấp, chỉ muốn áp tay anh lên mặtmình, thầm muốn làm điều này để anh an tâm, muốn nói cho anh cô không hề biết mình đã khiến anh bị tổn thương sâu sắc đến như vậy, muốn ôm anhan ủi anh, muốn tâm sự với anh rất nhiều rất nhiều điều.
Anh lại nắm lấy tay cô, đứng dậy, bàntay vừa lưu luyến không muốn rời đã kiên quyết gạt ra,nhẹ nhàng trượtqua kẽ tay cô, chỉ có giọng điệu vẫn dịu dàng như trước:”Hận anh đi, chỉ có vậy anh mới biết, lúc này đây, em yêu anh nhiều như thế nào.”
“Nam Huyền….” Cô hoảng sợ nhìn bóng anhlui dần về phía sau, vội vã kêu lên:”Đừng đi! Nam Huyền…Em biết em sairồi, bây giờ sẽ không như lúc trước nữa đâu, em sẽ không bao giờ bỏ đi,em thề! Không bao giờ bỏ đi nữa, xin anh tin em một lần, đừng đi….NamHuyền….Nam Huyền!”
Ánh tà nguyệt phía tây ẩn vào mây đen,trong đêm tối vang một tiếng xoảng quỷ dị, tiếng thủy tinh vỡ vụn bénnhọn kinh hồn người, khiến người ta phải bật dậy.
Trong không gian đen kịt Ôn Noãn nhìntrái rồi lại nhìn phải, không biết mình đang ở đâu, cho đến khi mu bàntay truyền đến cảm giác nhói đau mới giật mình nhận ra, cánh tay phảiđang truyền dịch của cô gạt vỡ cốc thủy tinh đầu giường.
Đêm yên tĩnh bỗng nghe thấy tiếng động vang lên, giống như đang có người bên ngoài mở cửa.
Cô lập tức hồi hộp nhìn về phía sau cửa, cảnh ly kì trong mơ vẫn chiếm cứ trong đầu, còn chưa cảm thấy sợ hãi,trong không gian điện quang đá lửa khẽ thốt:”Là Nam Huyền phải không?”
Ngoài cửa im lặng.
Cô vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nhìnvào cánh cửa, lặng yên chờ thật lâu, cho đến khi mệt, cuối cùng cũngchắc chắn tiếng vang kia không phải là ảo giác sót lại trong mộng, mộtlần nữa nằm xuống lùi vào trong chăn, khó chịu tràn ra, khi bước vàogiấc ngủ cô vô thức khẽ lẩm bẩm:”Nam Huyền…”
Không biết qua bao lâu, gió nhẹ xuyêncửa mà vào, hòa cùng luồng gió trong hành lang, nhẹ nhàng đẩy cánh cửara một đường, ngọn đèn dọc theo hành lang theo cửa rọi vào trong phòng,phản xuống những tia sáng trắng nhỏ dài, qua một lúc, dường như gió nhẹlại tiếp tục thổi vào, mảng sáng trắng rộng kia chậm rãi co lại thànhkhoảng ba ngón tay, rồi hai ngón tay, tiếp theo thu lại thành một đườngchỉ.
Cuối cùng đi theo tiếng đóng cửa lạch cạch không ai nghe thấy, hoàn toàn biến mất.
Trên giường bệnh Ôn Noãn mê man bất an trở mình.
Bệnh nặng khi đến như ngọn núi lửa phát tác không cần nguyên cớ, khi đi lại giống như nhẹ nhàng kéo tơ.
Sức khỏe chậm rãi hồi phục từng chúttừng chút một, mấy ngày sau, Ôn Noãn cảm thấy khí lực cuối cùng cũng trở lại 60-70%, tuy rằng khi nói chuyện âm mũi vẫn còn nặng, người vẫn ramồ hôi, ho khan chưa dứt, dây thanh quản khàn khàn cũng chưa khôi phụchoàn toàn, nhưng đã có thể ngồi xem TV.
Thời sự nói dự án Thiển Vũ thu mua ĐạiTrung đã đến hồi gay cấn, vốn dĩ bản kế hoạch dự án chu đáo tiến triểnthuận lợi, nhưng vì Chu Lệnh Hồng được một nhà tài phiệt lớn không biếttừ nơi nào hậu thuẫn nên vùng mình trở dậy, cổ phần hai bên tương đươngnhau, tạo thành thế cục giằng co.
Ngoài ra, Dương Văn Trung nguyên tổnggiám đốc Đại Hoa vì scandal nhận hối lộ mà chính thức bị điều tra tốcáo, hiện tại đang nộp tiền bảo lãnh trong quá trình thẩm tra, chờ ngàymở phiên tòa xét xử.
Tòa nhà của Chiếm Nam Huyền ở Lạc Dươngcuối cùng cũng bị truyền thông phát tán hình ảnh trên diện rộng, bàigiới thiệu sử dụng lối hành văn hết sức hoa mĩ, căn phòng có sức chứahơn năm trăm người ở đó sẽ được chuẩn bị trong hôn lễ để Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm công khai đãi khách.
Ôn Noãn đang xem chăm chú, không để ý có một phụ nữ mang thai đi đến.
Nhĩn kĩ, hóa ra là Đỗ Tâm Đồng, sau cô còn có Quách Như Khiêm.
Ôn Noãn bất ngờ vui vẻ:”Mấy tháng rồi? Kết hôn lúc nào? Sao không thấy có tin tức gì?”
Quách Như Khiêm kéo ghế cẩn thận đỡ Đỗ Tâm Đồng ngồi xuống, ngượng ngùng cười:”Vẫn chưa kết hôn, Tâm Đồng không chịu.”
Đỗ Tâm Đồng lườm hắn một cái, sau đó tấm tắc liên hồi với Ôn Noãn:”Tại sao cô lại tự làm mình như thế, khi đókhông phải rất hung dữ với tôi ư? Tại sao bây giờ không đấu lại Bạc Nhất Tâm? Bài báo hôm đó quả thật hay lắm, tôi đọc mà lòng nở đầy hoa, nếukhông phải Ôn Nhu không chịu nói cho tôi cô ở bệnh viện nào, tôi sớm đãbiểu đạt sự ngưỡng mộ của mình đối với cô rồi.”
Ôn Noãn bất đắc dĩ lắc đầu:”Đừng nói với tôi công việc mới của cô đã tạo nên những lời độc ác này nhé.”
“Kì quái, rõ ràng cô chẳng thân thiết gì với tôi, nhưng sao hiểu tôi thế.”
Ôn Noãn mỉm cười, nhìn về phía Quách Như Khiêm, quan tâm hỏi:”Giám đốc Quách vẫn ở Đại Trung?”
Khi Chu Lâm Lộ từ chức đã mang đi tất cả nhân tài nghiệp vụ và quản lý, nhưng không đến bên kĩ thuật, nếu ThiểnVũ thu mua Đại Trung, như vậy thân phận Quách Như Khiêm có chút xấu hổ,không biết đã có dự tính gì chưa? Chỉ thấy Quách Như Khiêm và Đỗ TâmĐồng liếc nhau, vẻ mặt có chút khó xử.
Ôn Noãn mỉm cười:”Thì ra là vô sự bất đăng tam bảo điện, có gì cứ nói thẳng, độc phụ.”
Đỗ Tâm Đồng kháng nghị:”Bây giờ tôi là mẹ của bé con, đừng gọi tôi độc ác như vậy chứ?”
Nói xong liếc Quách Như Khiêm một cái, buồn bực nói:”Tự anh nói đi.”
Quách Như Khiêm lo lắng cúi đầu:”Ôn tiểu thư, xin lỗi, thật ra….Tôi, tôi vẫn thường liên lạc với Quản học trưởng.”
Ôn Noãn giật mình, suy nghĩ xoay nhanhnhư chớp, Thiển Vũ, Đại Trung và Ích Chúng tức khắc bay vút qua đầu, dần dần mọi thứ trở về vị trí cũ xâu lại thành một chuỗi rõ ràng, phút chốc cô bừng tỉnh hiểu ra.
Chiếm Nam Huyền càng không muốn giảithích lí do Quách Như Khiêm rời khỏi Thiển Vũ, nghiệp giới lại càng muốn biết nguyên nhân Quách Như Khiêm ra đi, bức tường không lọt một tin tức nào, chiêu giấu đầu hở đuôi này ngược lại lại khiến mọi người đều chorằng Quách Như Khiêm bị cách chức, do đó Chu Lệnh Hồng lại càng tintưởng hắn và Thiển Vũ quả thật đã xé rách mặt.
Kỹ thuật của Quách Như Khiêm trong ngành cũng có chút danh tiếng, sau khi Chu Lâm Lộ tiến cử hắn với Đại Trung,Chu Lệnh Hồng cho dù vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, nhưng trong tình thếnhân viên khẩn cấp cũng buộc phải nể trọng hắn, do đó hắn liền thừa cơđề nghị Chu Lệnh Hồng hợp tác với ODS—-bởi vì chỉ có như thế mới đủ đểgiải thích, tại sao Chiếm Nam Huyền có thể đánh đòn phủ đầu, trước khiĐại Trung kí hợp đồng với ODS đã ngấm ngầm thu mua ODS.
Cho dù nơi Chu lệnh Hồng chọn không phải là ODS mà là một công ty khác, kết quả cũng sẽ giống nhau, chỉ cầnQuách Như Khiêm nói tin tức cho Quản Dịch, Nam Huyền sẽ tìm mua công tyđó, tạo nên thế vi phạm hợp đồng của Đại Trung với Ích Chúng.
Đỗ Tâm Đồng vô cùng áy náy:”Xin lỗi, ÔnNoãn, tôi cũng vừa mới biết, lúc trước cô giúp đỡ đưa anh ấy vào ĐạiTrung, ai ngờ anh ấy lại…Tôi cảm thấy rất mất mặt với cô, vì chuyện nàychúng tôi đã cãi nhau mấy ngày nay, tôi nói với anh ấy, nếu không đượccô tha thứ, tôi quyết không đồng ý kết hôn!”
Ôn Noãn ngiêng đầu ngẫm nghĩ, hỏi Quách Như Khiêm,”Từ khi nào anh bắt đầu làm việc giúp Thiển Vũ?”
Quách Như Khiêm đỏ mặt:”Là sau khi tôivà Tâm Đồng hãm hại cô, thật ra ngày cuối cùng phải đi khỏi Thiển VũQuản học trưởng có xin Chiếm tổng tha thứ cho tôi, Chiếm tổng đồng ýnhưng muốn cách chức phó giám đốc của tôi, tiền lương giảm một phần ba,vẫn có thể để tôi tiếp tục làm việc ở Thiển Vũ, sau khi biết chuyện tôicòn chưa kịp nói với Tâm Đồng, không ngờ cô ấy đã tới xin cô giúp đỡ,khi cô ấy nói cho tôi vừa vặn bị Quản học trưởng nghe thấy, cho nên, cho nên liền…”
Ôn Noãn đã hiểu gật đầu:”Cho nên Quản Dịch và Chiếm Nam Huyền liền biết tận dụng thời cơ.”
“Thời cơ gì thế?” Người còn chưa thấy, Chu Lâm Lộ đã lên tiếng trước sải bước tiến vào.
“Chu, Chu tổng.” Quách Như Khiêm căng thẳng đến cứng lưỡi, cùng Đỗ Tâm Đồng hai người vẻ mặt co quắp tới cực điểm.
Ánh mắt Chu Lâm Lộ nghi ngờ đảo qua ba người bọn họ, cười cười, ngồi xuống bên giường Ôn Noãn, không nói gì.
Ôn Noãn mỉm cười bảo Đỗ Tâm Đồng:”Haingười về trước đi, chạy nhanh đi mời bạn uống rượu mừng, đừng chờ đếnkhi đứa bé đầy tháng rồi mà vẫn chưa gửi thiệp mời cho tôi.”
Đỗ Tâm Đồng ngập ngừng một lát, Ôn Noãn lắc đầu:”Không sao đâu, anh ấy sẽ không để ý.”
Sau khi hai người đi khỏi Chu Lâm Lộ mới di di chóp mũi cô:”Ai sẽ không để ý? Nói anh à?”
“Ừm, trước kia khi anh đồng ý với em đểQuách Như Khiêm vào Đại Trung, có phải đã đoán trước được hắn sẽ giúpThiển Vũ làm việc không?”
“Không phải đoán được 100%, nhưng quả thật đã nghĩ tới khả năng này.”
“Tại sao anh lại nghĩ có khả năng đó? Chiếm Nam Huyền chẳng qua cũng chỉ đột nhiên nảy ra ý đó thôi.”
“Đó gọi là biết ngừoi biết ta, trênthương trường hiểu biết tính cách đối thủ rất quan trọng, anh cảm thấynguyên nhân của khả năng này rất đơn giản, Quách Như Khiêm trên thực tếkhông tạo nên tổn thất gì cho Thiển Vũ, dựa vào giao tình của Quản Dịchvà Quách Như Khiêm cậu ta nhất định sẽ nói giúp cho hắn, càng đừng nóiQuản Dịch có đủ năng lực bảo vệ hắn, Chiếm Nam Huyền chưa từng kiểm soát quyền hành của chức vụ giám đốc, trong tình huống đó, Quách Như Khiêmlại không do dự nhanh chóng rời bỏ cương vị công tác, ít nhiều cũngkhiến anh cảm thấy kì lạ.”
Ôn Noãn than thở:”Em thật sự phục mấy người sát đất.”
“Vậy nên anh mới nói, dựa vào cái đạo hạnh còn chưa qua được cửa này của em, sao có thể đấu lại Chiếm Nam Huyền.”
Ôn Noãn khẽ nói:’Trong tình cảm nhất thiết cần phải đấu trí ư?” Đến cuối có lẽ là lưỡng bại câu thương.
“Em không muốn, nhưng đối phương muốn,em làm thế nào được—-“ Bỗng nhiên Chu Lâm Lộ ngừng lại, cười cười, sửalời:”Thật ra cũng không có gì khó.”
“Hả? Anh có ý hay?”
“Anh quyết định rồi, không bằng giảiquyết hết tất cả các vấn đề khó của em trong một lần, để tránh em lại bị ốm nặng nữa, thật là dọa anh chết khiếp.”
Ôn Noãn cười nhẹ:”Lâm Lộ—-“
“Noãn Noãn.” Chu Lâm Lộ cắt ngang cô, vẻ mặt nghiêm túc,”Anh quyết định đồng ý lời cầu hôn của em.”
Nụ cười nháy mắt cứng đờ, Ôn Noãn ngây ngốc nhìn anh.
“Em không quên vẫn còn nợ anh một chuyện chứ? Bây giờ anh yêu cầu em, Noãn Noãn, chúng ta kết hôn đi. Hoặc là em kết hôn với anh, hoặc là tiếp tục ngu ngốc si mê hắn không thay đổi,lần nay em phải chọn một trong hai, không có cơ thương lượng đâu.”
*****
Ngày Ôn Noãn xuất hiện, Ôn Nhu đến sớm thu dọn đồ đạc.
“Báo cáo kiểm tra đã có rồi đúng không? Chú Châu nói thế nào?”
“Hôm nay vẫn chưa gặp chú Châu. Chị yên tâm, cơ thể em em tự biết mà, hoàn toàn khỏe mạnh.”
“Tao xin mày, lần sau muốn chơi gì cũngđừng chơi trò này, mày mới ở bệnh viện mười ngày, tao đã cảm thấy mìnhđoản mệnh mười năm rồi.”
“Để chị phải lo lắng.” Ôn Noãn cúi đầu, do dự một lúc mới chậm rãi nói:”Xin lỗi, lần đó…đã không đến thăm chị.”
Ôn Nhu không thể tin nhìn cô chằm chằm,”Mày có chắc mày khỏi bệnh rồi không?”
Ôn Noãn không biết nên khóc hay nên cười:”Em chắc chắn em không bị sốt.”
Ôn Nhu xoay mình thấy hốc mắt ươnướt:”Mày có biết đôi khi mày khiến người khác không thể chịu nổi không?” Trước kia một trăm lần muốn nói chuyện, cô đều cự tuyệt, nhưng sau khicô bị bệnh, chị đã tự quyết định dùng máu quấn chuyện cũ thành sỏi, vĩnh viên chôn dưới tận đáy trái tim, hy vọng chỉ cần cô khỏe mạnh, chỉ cầncô không bệnh không bị tai nạn là được, còn gì cần hối hận cần giảithích nữa đâu.
Thật vất vả mới hạ quyết tâm quên hết tất cả, Ôn Noãn lại cố tình khơi mào phía sau lên.
“Chị, chị trách em không?”
“Nếu nói tao không để ý gì là giả.” Côtự sát, thế nhưng đứa em gái duy nhất từ đầu đến cuối không tới bệnhviện nhìn cô một cái.
“Khi đó thật sự em không biết nên đốimặt với chị như thế nào, cho nên viện cớ chuẩn bị lễ truy điệu của bốkhông đi. Em luôn nghĩ, nếu không có em, chị sẽ không nằm ở bệnh viện,em sợ, sợ gặp em chị sẽ bị kích động, chị, nếu khi đó chị lại xảy rachuyện gì, em không phải đoản mệnh mười năm, em nghĩ bốn người nhàmình….sẽ gặp lại nhau trên thiên đường.”
Ôn Nhu im lặng hồi lâu, sau đó cười tự giễu.
“Đúng vậy, nên đối mặt như thế nào đây?Lúc đó cũng thực thất vọng mày không quan tâm tới tao, mặt khác tronglòng rất mâu thuẫn, tưởng tượng nếu mày thật sự đến thăm tao, chúng tacó thể nói gì?” Hai chị em đối mặt không có chuyện gì để nói, tình hìnhđó sẽ càng khiến mọi người cảm thấy khổ sở, cho nên gặp lại chi bằngkhông gặp.
Ngừng một chút, cô ngoái đầu nhìn ra cửa sổ:”Còn mày, Ôn Noãn, mày có trách tao không?”
Ôn Noãn không chút do dự lắc đầu:”Emthề, chưa từng có, mọi chuyện từ đầu tới cuối đều tại em xử lý không chu toàn.” Bạc Nhất Tâm nói rất đúng, cô được nuông chiều quá, tự cho mìnhlà đúng, coi tình cảm của Chiếm Nam Huyền với cô là đương nhiên, đến mức bây giờ trở thành thế này….
“Thật sự em rất hối hận, rất hối hận.” Nhưng mà, tất cả không thể quay lại từ đầu.
Tiếng cô thấp dần:”Còn nữa, về bố, em muốn nói cho chị——-“
“Ôn Nhu! Em đừng quá đáng!”
Lời nói còn chưa dứt đã bị một tiếng thét to đánh gãy.
Hai người ngạc nhiên nhìn người đàn ônglạ đang bước vào, vẻ mặt tức giận vừa vặn với ngũ quan và dáng người cao lớn, Ôn Noãn mơ hồ có cảm giác quen biết, suy nghĩ bay nhanh vào trínhớ tìm tòi, đã gặp ở đâu?
Cô đang ngu ngơ, Ôn Nhu đã kinh ngạc bật thốt lên:”Chấp Ẩn, sao anh lại tới đây?”
Lăng Chấp Ẩn nắm chặt tay chị, gương mặt ẩn chứa buồn bực:”Lần sau đừng để anh không tìm thấy em nữa.”
Ánh mắt dời sang Ôn Noãn bên cạnh, hơigiật mình, giây tiếp theo như nhớ ra cái gì đó, thần sắc nhanh chónghiện lên sự chán ghét không chút che dấu:”Thì ra là cô.”
Ôn Nhu hốc hốc mồm:”Anh—-Hai người quen nhau?!”
Ôn Noãn vỗ nhẹ đầu, rốt cuộc cũng nhớ ra, mỉm cười:”Không biết.” Chẳng qua chỉ là từng có một vụ xung đột giao thông thôi.
“Đây là em gái em?” Lăng Chấp Ẩn xa cách và vô lễ đánh giá Ôn Noãn từ đầu đến chân.
Giọng điệu Ôn Nhu có chút bực mình:”Anh muốn chết à? Khiêm nhường một tí cho em.”
Vẻ mặt Lăng Chấp Ẩn không cho làđúng:”Em luôn miệng nói vì chăm sóc em gái nên vẫn không chịu vềSingapore với anh, nhưng anh từng tận mắt chứng kiến sự hung dữ của côta, anh thật không nhìn ra cô ta có chỗ nào cần em chăm sóc.”
“Anh nói bậy bạ gì đấy!” Ôn Nhu chật vật độc ác đá anh một cái,”Câm miệng lại cho em!”
Tay Lăng Chấp Ẩn vươn ra chặn chị kéovào lòng, hoàn toàn coi Ôn Noãn không tồn tại:”Anh còn tưởng em gái emlà một cô gái mười mấy tuổi nổi loạn, cuối tuần nào cũng phải để em đếncanh giữ, hóa ra đã là người trưởng thành, cô ta không thể tự chăm sócbản thân mình được à? Ai cần em lo nhiều như vậy, mau đi cùng anh đi!”
Ôn Nhu thét chói tay:”Anh điên rồi! Mau thả em ra!”
Ôn Noãn đang xem trợn mắt há mồm, mộtbàn tay chỉ thẳng tắp vào mặt cô, Lăng Chấp Ẩn lạnh lùng nói:”Tôi khôngbiết giữa cô và Ôn Nhu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy đã dùng ba nămtrân quý nhất trong đời người con gái đến trả cho cô, tôi hy vọng côdừng tại đây.”
“Lăng Chấp Ẩn! Anh có thôi đi không! ÔnNoãn, mày đừng nghe anh ấy nói bậy!” Ôn Nhu vô cùng tức giận dùng cả tay chân đánh đá anh,”Anh muốn nổi điên thì cút ra ngoài! Tôi chia tay anh! Bây giờ! Anh cút cho tôi!” Trong lúc giãy dụa bàn tay xượt qua, mặtLăng Chấp Ẩn lập tức bị móng tay nhọn cào thành vài vết xước hồng hàngthật giá thật.
Anh lại mạnh mẽ tóm chặt tay chị, cơn giận bị chọc tung:”Em đánh anh?!”
Ôn Noãn thấy thế khẽ thở dài:”Vị tiên sinh này, xin anh buông chị ấy ra trước, cổ tay chị ấy đỏ hết rồi.”
Nếu không bỏ tay ra đừng nói Ôn Nhu đánh anh ta, ngay cả cô cũng muốn động thủ.
Thật hối hận, ngày đó nên đâm chết anh ta để xem anh ta còn kiêu ngạo chạy đến cướp người được nữa không?
Lăng Chấp Ẩn lúc này mới để ý thấy cổ tayÔn Nhu đã đỏ bừng hết cả lên, mà chị không biết là tức giận hay là tủithân, đôi mắt đã hiện lên một màn sương mù, lưỡng lự một lúc, anh buônglỏng tay ra, Ôn Nhu không chút do dự tổng thẳng vào bụng anh ta một cú,làm anh ta bật thốt kêu rên.
Trước khi Lăng Chấp Ẩn phát tác, Chu Lâm Lộ và bác sĩ chủ nhiệm Châu Thế Vi đã đi vào.
“Tôi làm xong thủ tục xuất viện rồi, mấy người có thể đi được chưa?” Ánh mắt xẹt qua Lăng Chấp Ẩn ấm ức đứng sau Ôn Nhu, Chu Lâm Lộ khóe miệng cười cười, đối phương gật đầu với anh.
Châu Thế Vi vẫn cúi đầu nhìn bản báo cáo trong tay nên không nhận ra bầu không khí xấu hổ giữa bốn người bọn họ, lập tức nói với Ôn Noãn:”Kết quả kiểm tra đã có rồi, trên cơ bản làkhông sao, cũng giống như lần trước, chỉ có điều vách ST-T của tim cóchút thay đổi.”
Ôn Nhu kinh sợ:”Chú Châu, cái gì thay đổi? Có nghiêm trọng không?”
Châu Thế Vi ngẩng đầu nhìn chị, hơi kinhngạc:”Ôn Noãn không nói cho cháu sao? Lúc trước nó đã đến làm kiểm tra,nó từng bị viêm cơ tim, khiến cho cơ tim thiếu máu mà tạo nên tổn thương nhỏ cho vách tim, dẫn đến đoạn ST và sóng T trên điện tâm đồ nâng cao,nhưng mà không cần lo lắng, chỉ là thay đổi nhỏ thôi, không có việc gì.”
“Chi bằng nó đừng xuất viện, chờ hoàntoàn khỏe mạnh rồi nói sau.” Ôn Nhu trực tiếp ấn Ôn Noãn lên giường, nén giận trách cứ:”Mày nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Châu Thế Vi hòa nhã nói;”Thân thể ÔnNoãn đã không có việc gì, về phần ST-T hơi thay đổi, hiện nay trên thếgiới vẫn chưa có thuốc đặc trị, cũng chưa có trường hợp nào chữa khỏi,nó là một dạng di chứng tổn thương của cơ tim, không cấu thành nguy hiểm gì đối với cuộc sống hằng ngày, chỉ cần kiểm tra định kì hàng năm,không phát triển nặng thêm thì sẽ không sao.” Dứt lời quay về phía ÔnNoãn, vẻ mặt có chút hoang mang:”Ôn Noãn cháu chưa nhận được báo cáokiểm tra sức khỏe lần trước à? Cậu bạn trai nhỏ trước kia của cháu cònđến lấy một bản sao đấy.”
Ôn Noãn nghe xong có chút giật mình, tuy rằng cô đã bóc phong thư bệnh viện gửi tới, nhưng không xem kĩ mườitrang giấy to nhỏ bên trong, lại nghe thấy Châu Thế Vi nói Chiếm NamHuyền cũng tới, không khỏi ngạc nhiên, dường như không thể hiểu được lời ông.
Cô nghiêng đầu, ánh mắt theo vẻ mặt lolắng của Ôn Nhu mê man tới khuôn mặt khẽ nhíu mày của Chu Lâm Lộ, giốngnhư lúc này mới nhận ra đây là tình trạng cơ thể mình, đuôi mày khóe mắt chậm rãi thả lỏng, lặng yên hé ra một nụ cười mỉm, nụ cười từ từ mởrộng, cuối cùng trước sự ngạc nhiên chăm chú của mọi người cô cười lớn.
Ôn Nhu cảm thấy cực kì bực mình:”Mày còn cười được!”
Ôn Noãn không nhịn nổi kéo tay chị rakhỏi phòng bệnh, Chu Lâm Lộ theo kịp từ phía sau, nhào đến ôm cổ cô,Lăng Chấp Ẩn cũng không chút khách khí lôi Ôn Nhu về phía mình, bốnngười xếp thành một hàng, chiếm lấy cả hành lang.
“Mày cười cái gì?” Ôn Nhu truy hỏi.
Ôn Noãn chạm vào ngực mình:”ST-T của tim thay đổi, không thuốc chữa trị, nghĩa là, từ nay về sau, cả đời này emcó một trái tim bị tổn thương.” Thì ra trên đời này có những nỗi đaukhông thể nào chữa trị, không thể phục hồi lại như cũ.
Giống như lĩnh ngộ được một sự châm chọc lớn, nụ cười trên mặt cô như gió xuân phất vào mặt.
Dáng vẻ chẳng thèm để ý của cô khiến hai mắt Ôn Nhu tức khắc đỏ bừng, chị đột nhiên dừng bước lại:”Mày như thếnày, có phải muốn tao lại đoản mệnh mười năm không?”
Ôn Noãn thu lại ý cười, nhẹ nhàng ôm chị:”Xin lỗi.” Lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy góc hành lang có hai bóng người đi qua.
Một đôi mắt sâu không thấy đáy giây phút đó nhập vào mắt cô, vẻ tái nhợt không nói nên lời phải chăng đang ẩndấu ý tứ gì đó, lúc cụp mắt trong lòng bàn tay cô tất cả đều là mồ hôi,tựa như cả người từ đầu đến chân đã đi qua một chuyến sinh tử luân hồi.
Chu Lâm Lộ lập tức kéo cô vào tronglòng, sau đó Ôn Nhu cũng thấy Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm, mặt tứcthời trầm xuống, chỉ có Lăng Chấp Ẩn không biết ý lên tiếng chàohỏi:”Tổng giám đốc Chiếm, sao khéo thế này?” Cổ chân bỗng dưng bị đá một cú, anh cực kì bất mãn trừng Ôn Nhu bên cạnh, cô ấy hôm nay bị sao thếnày?
Chiếm Nam Huyền mỉm cười:”Đúng vậy, Lăng tổng, không ngờ lại khéo như vậy.”
Ánh mắt Chu Lâm Lộ liếc cái áo bà bầutrên người Bạc Nhất Tâm, nhẹ nhàng hôn lên trán Ôn Noãn, dịu dàngnói:”Vé máy bay anh đã đặt rồi, hai ngày nữa chúng ta sẽ đi Florida.”
Ôn Nhu ngẩn ra:”Các người đi Florida làm gì?”
“Đăng kí kết hôn.” Chu Lâm Lộ ôm lấy Ôn Noãn đi đến trước mặt Chiếm Nam Huyền.
Hơi thở đặc biết đã lâu không ngửi thấy bay vào mũi, khuỷu tay cô dường như lướt sát tay áo anh, thoáng qua như vậy.
Chu Lâm Lộ nghiêng người cười nhả xuống ra một câu:”Nam Huyền huynh, có rảnh đừng ngại đến dự lễ.”
“Ôn Noãn” Dưới chân bị kìm hãm, cô không chớp mắt không quay đầu lại.
Bạc Nhất Tâm nói:”Tôi có thể nói chuyện với cô không?”
Chu Lâm Lộ trực tiếp đẩy mạnh người vào thang máy, xoay người lại hừ lạnh:”Kiếp sau đi.”
Chiếm Nam Huyền quay đầu, ánh mắt khôngthể so sánh với bình thường ấm hơn hay lạnh hơn mang theo cảnh báo mơ hồ lạnh nhạt hướng về phía hai người trong thang máy, tinh đồng nhíu lại,Chu Lâm Lộ bỗng nhiên cúi đầu, ác ý nhếch mép áp lên môi Ôn Noãn, côkhông hề chuẩn bị ngây ngốc đứng tại chỗ.
“Lâm Lộ huynh.” Tiếng nói len vào khiếnthần trí Ôn Noãn tỉnh lại, phản xạ có điều kiện chạy nhanh đẩy Chu LâmLộ ra, chỉ thấy trên mặt Chiếm Nam Huyền trưng ra một vẻ mặt xa lạ côchưa từng thấy, giống như không hề quen cô và Chu Lâm Lộ,”Hôn lễ tôi sẽkhông tới, nhưng tôi đã sớm chuẩn bị cho anh một món quà lớn, vốn đangsợ anh không có cơ hội nhận—-Ôn Noãn, đêm tân hôn đừng quên nói cho LâmLộ huynh biết, anh mới là người đàn ông đầu tiên của em.”
Lăng Chấp Ẩn huýt sáo líu lo.
Không đợi Chu Lâm Lộ mở miệng, Ôn Nhuđứng ẩn bên cạnh Lăng Chấp Ẩn bỗng nhiên đập tay vào bụng Bạc Nhất Tâm,Bạc Nhất Tâm sợ hãi lui về phía sau, ngã vào vòng tay Chiếm Nam Huyềnnhanh tay nhanh mắt, Ôn Nhu còn muốn công kích đã bị Lăng Chấp Ẩn giữchặt,”Em điên rồi?!”
“Anh buông ra!”
Đôi mắt lạnh của Chiếm Nam Huyền mang theo băng giá, nhìn thẳng vào Ôn Nhu đang giãy dụa trong lòng Lăng ChấpẨn,”Đừng quá đáng!”
“Tôi quá đáng?!” Ôn Nhu hận đến mức muốnxông vào đánh đấm, cụp mắt xuống, chị đột nhiên lao vụt khỏi vòng tayLăng Chấp Ẩn giơ chân đá về phía Bạc Nhất Tâm, nhưng giây tiếp theo đãbị Lăng Chấp Ẩn chặn ngang ôm lấy từ phía sau, lôi chị đang thét chóitai vào thang máy, anh ta rống to:”Em bình tĩnh chút đi!”
“Anh buông ra! Tôi muốn giết cậu ta! Đồrác rưởi! Cậu ta hại chết con của em tôi anh biết không?! Bác sĩ nói emgái tôi sinh bệnh tạo nên ảnh hướng xấu! Đứa bé mới được một tháng mà đã bị ép phải phá, anh biết không?!”
Giống như trận tranh đấu này chẳng hề liên quan đến mình, Ôn Noãn lẳng lặng mang chút ngỡ ngàng cùng kinh hoàng và bàng quan, đến khi Ôn Nhu bị Lăng Chấp Ẩn cưỡng ép lôi vào thang máy cô mới tỉnh táo lại, ý thức được trò khôi hài đã kết thúc, cô nâng taynhấn nút đóng cửa, trong giây phút cửa thang máy khép lại đôi mi dài hạxuống lộ khoảng trời bi thương mênh mông, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, liềnrọi vào đôi đồng tử hung ác nham hiểm ám trầm của Chiếm Nam Huyền.
Cánh cửa khép kín không có lấy một kẽ hở cắt đứt ánh mắt ngưng tụ, người thì đứng tại chỗ, người đã xuống dưới nhanh như bay.
Tất cả đã kết thúc.
Thật ra, trước nay chưa bao giờ bắt đầu lại.
Yêu và hận, chẳng qua chỉ là một hồi ảo giác vỡ vụn.