Nếu như Thẩm Ngọc có thể nói chuyện, y thật muốn gọi ra, cầu Trấn Bắc vương lưu lại, mau cứu y, nếu Trấn Bắc Vương đi, Vương phi lại sẽ phái người đem y gọi đến.
Quả đúng như dự đoán, Trấn Bắc Vương vừa chân trước mới bước ra phủ, Vương phi liền phái nô tài tới, Thẩm Ngọc đầu gối vẫn đau như kim châm, không đi đường được, bị hai người hầu kéo lê đến Lê Thanh Viện.
“Nhìn ngươi dáng vẻ xuân tình tình phơi phới, Vương gia tối hôm qua lại cưng chiều làm qua ngươi chừng mấy lần chứ?”
Vương phi dùng sức nắm cằm Thẩm Ngọc, ngón tay bóp đến cũng muốn trắng bệch.
“Tiện nhân không biết xấu hổ.”
Vương phi căm hận gương mặt này, quá biết câu dẫn nam nhân.
“Chỉ La, tiếp tục.”
Thẩm Ngọc một lần nữa tiếp tục chịu hình phạt giống ngày hôm qua, y so với hôm qua còn muốn khó chịu hơn, trước mắt toàn sao bay loạn, tầm mắt chợt sáng chợt tắt, lỗ tai truyền đến tiếng ong ong, hỗn loạn không ngừng.
“Nha? Tình huống này còn có thể ngủ? Xem ra những kim châm này đối với ngươi không hữu hiệu a…”
Chỉ La lắc lắc một bình lưu ly xanh biếc, bóp miệng Thẩm Ngọc ra, trực tiếp đổ vào.
“Ha ha ha…”
Vương phi nhìn dáng vẻ băng thanh ngọc khiết mỹ nhân, giống như một con giun ra sức ngọ nguậy, hết lần này đến lần khác kêu đau nhưng lại không kêu ra được, cười đến không ngừng bưng bụng.
…
Trấn Bắc Vương đối với biểu hiện của Thẩm Ngọc rất không hài lòng.
Đã ba ngày, đa số là Thẩm Ngọc xụi lơ ở đó, tùy ý hắn đùa bỡn.
Trấn Bắc Vương thích chính là chinh phục cùng giày vò, hắn muốn nhìn thấy bộ dáng Thẩm Ngọc đáng thương chống đỡ, mà không phải như bây giờ giống như một cái xác chết.
“Đứng lên.”
Trấn Bắc Vương nắm lấy người Thẩm Ngọc, đem y phục y xé rách…