“Ngài Kelt! Ngài đang quá phận rồi đấy!” – Lyn tỏ ra rất bất mãn.
“Tôi chỉ lo lắng cho tương lai của đất nước này! Lần trước khi ngài biến mất, điện hạ đã không màng tính mạng mà đi tìm công nương! Thân là người thừa kế của vương triều hùng mạnh, vì một người phụ nữ mà loạn trí như vậy được sao?”
“Kelt! Ý ngài là công nương không nên xuất hiện sao? Thật quá quắt!” – Lyn vẫn ra sức phản bác cho cô.
Melly rơi vào trầm tư. Cô chưa từng nghĩ đến chuyện này…Đúng vậy, sự xuất hiện của cô đã làm đảo lộn tiến trình lịch sử, đã làm thay đổi dòng chảy của lịch sử…
“Thứ tội cho tôi vì đã đi quá xa, thưa công nương Melly. Trong quá khứ đã từng có vài vương triều sụp đổ chỉ vì một người phụ nữ, nên tôi không muốn bản thân phải chứng kiến sự sụp đổ của đế chế này, thưa ngài.” – Kelt quỳ gối, cúi đầu tạ lỗi.
“Anh nói đúng, Kelt. Tôi không phải là người của thế giới này…Tôi…đáng lẽ không nên xuất hiện và cản trở Kreiss.” – cô cắn chặt môi, tới mức tưởng chừng như nó sắp tứa máu ra, sau đó quay người rời đi: “Đưa tôi về trước đi, Lyn.”
“Nhưng…” – Lyn liếc nhìn về phía xa, Kreiss vẫn chưa thoát được khỏi vòng vây của bọn trẻ, thấy cô vẫn không dừng lại, Lyn chỉ đành đi theo.
Thoạt đầu, bước chân cô có chút lưỡng lự, nhưng sau dần cũng sải chân rời khỏi làng theo sự chỉ dẫn của Lyn.
Phải…rời đi là sự lựa chọn tốt nhất…cho cả hai.
Một lát sau, Kreiss mệt mỏi bước về phía Kelt, mặt mũi bơ phờ vì vừa bị bọn trẻ quậy phá, nhưng câu đầu tiên vẫn là: “Melly đâu rồi?”
Kelt cúi đầu nói: “Thưa điện hạ, công nương đã về trước.”, lông mày y khẽ nhướn lên tỏ vẻ không vui.
Anh cảm thấy có chút kì lạ. Sao Melly về mà không báo trước cho anh để cùng đi? Đứng nghĩ một hồi, anh liền xuất phát về cung để hỏi cho rõ ràng.
Về tới nơi, anh cũng biết là cô về chưa lâu, chỉ trước anh một chút, nhưng vừa về đã chạy ra bờ sông Nile rồi. Kreiss đầu óc trở nên trống rỗng, anh vội vàng lao ra đó, may thay, cô vẫn ở đây. Một thân một mình đứng trên bờ sông Nile.
Bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời toả sáng rực rỡ trên bầu trời, xung quanh là từng gợn mây trắng hững hờ trôi trên dòng trời xanh thẳm. Nhưng hôm nay, tại thời điểm này, mặt trời trong lòng Kreiss chỉ có một, một mặt trời không nóng bức, không chói chang mà lại rất đỗi dịu dàng…
Đôi tay trắng mịn của cô nhẹ nhàng bứt một bông hoa, sau đó chậm rãi ngắt từng cánh, miệng lẩm bẩm điều gì đó. Từng cánh sen chầm chậm rơi xuống, cho tới khi chỉ còn lại một cánh duy nhất thì dường như có một làn khói vô hình xộc vào hai cánh mũi khiến sống mũi cay cay, khoé mắt dần đỏ lên. Cô cứ đứng nhìn mãi vào cánh hoa cuối cùng.
“Melly? Nàng sao vậy?” – anh thấy cô có vẻ bất thường, toan tiến lại gần thì cô đột nhiên lên tiếng.
“Anh biết không, Kreiss?” – Melly ngập ngừng. “Tôi và anh không giống nhau. Tôi là một người sống cách anh 4000 năm, còn anh là người của thời đại này.”
“Ta biết! Nàng đừng đứng đó nữa, mau lại đây đi.” – anh lo lắng tiến từng bước lại gần cô. Có lẽ anh sợ, cô lại biến mất một cách kì lạ như mọi khi.
“Đừng lại gần tôi! Tôi thật sự rất chán ghét nơi này! Mọi người đều đáng ghét! Kể cả anh! Rốt cuộc là vị thần nào đã đưa tôi đến cái nơi này chứ?” – từng câu từng chữ thốt ra từ miệng cô tựa như con dao găm sâu vào trái tim ấm nóng của anh. Nhưng có lẽ, chính anh cũng không biết rằng, phải nói những lời trái lòng như vậy, cô cũng cảm thấy đau lắm…