Mặc dù nhà họ Minh hiện giờ có thể không quan tâm nhiều đến sống chết của nàng, nhưng dì út nhà họ Minh kia vẫn luôn yêu thương nàng, hôm nay đưa nàng đến yến tiệc, chứng tỏ dì ta chưa từ bỏ nàng.
Còn có dị năng giả giết chết ma vật ngoại vực hôm nay và cả người trốn không ra tay cùng anh, không biết bọn họ là ai?
Đáng tiếc khoảng thời gian đó camera trong biệt thự nhất định sẽ bị ảnh hưởng, không ghi lại được gì, mà nếu anh vội vàng muốn xem sẽ hấp dẫn sự chú ý của người có tâm, ngẫm lại cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ.
Hay cứ tập trung lo việc của Minh Kiều đã.
Tạ Sở ngẩng đầu nhìn trời sao trong đêm, chỉ thấy một mảnh đen kịt vô tận.
Nàng là một đoá hoa chú định sẽ khô héo, nhất định sẽ rơi vào trong bùn nhơ, vươn tay ra bảo vệ thì sẽ bị vấy bẩn, buông tay thì sẽ bị chỉ trích.
Vì vậy, chỉ còn cách mời nàng chủ động biến mất.
Đêm dài cuối cùng cũng qua.
Minh Kiều uể oải ngáp một cái rồi bước ra khỏi phòng, tối qua nàng từ bữa tiệc trở về thảo luận chuyện của Tạ Sở với Đường Hiểu Ngư, đến khuya mới về phòng nghỉ ngơi thì lại không ngủ được, cứ nghĩ mãi không biết nên điều tra anh ta như thế nào, điều tra từ hướng nào.
Trằn trọc mãi đến nửa đêm mới buồn ngủ, nên giấc này nàng ngủ không ngon.
Nhưng ngủ không ngon không hẳn là điều xấu, ít ra nàng đã dự thảo được một kế hoạch.
Đôi mắt của Minh Kiều lóe lên sự bình tĩnh và thong dong, hạ quyết tâm.
Trong nhà yên tĩnh, nàng nhìn bầu trời qua cửa sổ, đoán Đường Hiểu Ngư còn chưa dậy, tuy rằng đối phương luôn dậy sớm hơn nàng nhưng giờ vẫn còn quá sớm.
Ngay khi đang nghĩ vậy, nàng nghe thấy tiếng động từ phòng tắm, ngay sau đó Đường Hiểu Ngư đã mặc quần áo chỉnh tề đi ra.
Có lẽ là bởi vì thời tiết càng ngày càng nóng, gần đây cô rất ít mặc áo choàng, quần áo càng ngày càng đơn giản.
Giống như bây giờ cô đang mặc chiếc váy màu quả mơ, chiếc váy màu thuần không thêu hoa cũng không có những hoa văn phức tạp khác, trang trí duy nhất là chiếc thắt lưng mảnh quanh eo, trông đơn giản mà phóng khoáng.
Chắc là do vừa mới gội đầu nên mái tóc dài như rong biển vẫn còn hơi ẩm, nhưng cũng đen mượt hơn.
Nhìn thấy Minh Kiều, đôi mắt như ngọc đen của Đường Hiểu Ngư lóe lên vẻ ngạc nhiên: “Còn sớm mà.”
Minh Kiều tùy ý vò tóc: “Lời này phải để tôi nói mới đúng chứ.”
Cuối cùng, trả lời câu hỏi vừa rồi của Đường Hiểu Ngư: “Tỉnh rồi không ngủ thêm được nữa.”
Đường Hiểu Ngư vô thức đẩy chiếc kính trên sống mũi, đảm bảo rằng cô không quên đeo nó, trái tim hơi dập dờn của cô đã lấy lại bình tĩnh: “Nếu dậy rồi thì để tôi làm bữa sáng.”
Cô biết Minh Kiều có thói quen thức khuya, bình thường khi tỉnh cũng không dậy sớm, dậy rồi vẫn có thể nằm lại ngủ tiếp được.
Minh Kiều đang đi vòng qua cô để đánh răng rửa mặt, nghe vậy thì khựng lại: “Đừng mà, hiếm khi tôi dậy sớm như vậy, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi.”
Đôi môi mỏng của Đường Hiểu Ngư hơi nhếch lên: “Cô cũng biết là hiếm khi cơ đấy.”
Minh Kiều bị nụ cười của cô mê hoặc, đầu óc lại miên man khi ngửi thấy mùi dầu gội đầu thoang thoảng.
Đó là một mùi hương nàng thường dùng, cũng đã quen, nhưng khi Đường Hiểu Ngư dùng nó, nàng lại cảm thấy rất khác, nhất là với làn gió nhẹ thổi vào từ cửa sổ, dường như được hòa quyện với cái tươi mát và hơi lạnh của cây cỏ buổi sớm. Hấp dẫn một cách khó hiểu.
Cũng khiến nàng rất muốn đưa tay chạm vào mái tóc dài xinh đẹp đó, nàng cố giả vờ vô tội ho khan một tiếng: “Tóm lại là tôi cũng ngại làm phiền cô nhiều lắm chứ.”
Nhìn lại những ngày qua, Đường Hiểu Ngư không thấy nàng xấu hổ chút nào, ngược lại còn vô cùng thản nhiên.
Ánh mắt cô lướt trên người nàng, vừa định nói gì đó thì hai mắt bị một luồng trắng ập vào, lập tức quay đi chỗ khác.
Mặc dù chiếc váy ngủ cotton màu trắng này Minh Kiều mặc rất đẹp, vừa thuần khiết lại gợi cảm.
Nhưng cô cứ cảm thấy rằng chiếc váy này hơi quá rộng.
Đường cong cổ vai trắng nõn duyên dáng sẽ vô tình lọt vào tầm nhìn của cô, chiếm lấy suy nghĩ của cô khi đầu óc trống rỗng.
Thấy Đường Hiểu Ngư nhìn đi chỗ khác, Minh Kiều không khỏi cong môi, thực ra đây không phải là lần đầu tiên nàng phát hiện ra sự mất tự nhiên được che giấu kỹ lưỡng của Đường Hiểu Ngư, cô gần như ngượng ngùng mà né tránh.
Khá dễ thương.
Nàng không kìm được ý đồ xấu: “Đều là con gái, có gì mà phải xấu hổ?”
Nàng cố ý xoay người đến trước mặt Đường Hiểu Ngư, cười ghé sát vào vai cô: “Hơn nữa, đêm cô cứu tôi chẳng phải đã thấy hết rồi sao? Nếu là ở cổ đại, cô còn phải chịu trách nhiệm với tôi nữa đấy.”
Đường Hiểu Ngư cũng cảm thấy ngứa ngáy.
Tóc của Minh Kiều khác với cô, nó đen dài thẳng tiêu chuẩn, nhưng mềm đến mức khi xõa xuống vai cô làm cô ngứa ngáy, ngứa đến mức nỗi lòng loạn cào cào.
Nhưng đối mặt với kiểu trêu chọc này, trong lòng cô lại dâng lên loại cảm giác muốn thắng không chịu thua, rất trẻ con nhưng không thể kiềm chế được.
Cô quay đầu ngước lên, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt Minh Kiều: “Thật sao?”
Minh Kiều và Đường Hiểu Ngư nhìn nhau qua lăng kính trong suốt lạnh lùng trong giây lát, khuôn mặt thật và giả nhưng đều không kém phần xinh đẹp trao đổi qua lại trong đầu nàng, cảm giác mất mát không rõ vì sao chợt thoảng qua.
Nàng nhanh chóng hồi phục tinh thần: “Đùa thôi.”
Trong phòng tắm, Minh Kiều tùy ý cột mái tóc dài thành đuôi ngựa, cúi đầu bắt đầu dùng nước lạnh rửa mặt.
Hệ thống không biết vì sao nàng vừa nói cười hân hoan với Đường Hiểu Ngư xong, đột nhiên cảm xúc lại tụt dốc, hỏi: [Ký chủ, cô sao thế?] [Không có gì, chỉ đang nghĩ đến tình hình hiện tại, đến cùng vẫn cảm thấy phiền phức.]
Hệ thống không nghi ngờ gì.
Minh Kiều cúi đầu vốc một vốc nước khác hất lên mặt, cũng muốn gột rửa đi cảm giác buồn bực trong lòng.
Nàng vốn rất hài lòng về việc sống hòa hợp với Dạ Oanh, ngay cả khi nàng và Dạ Oanh không hẳn là bạn.
Nhưng duyên phận ngắn ngủi trước mắt cũng rất đẹp, không hòa lẫn với bất kì ân oán nào cả.
Nhưng Dạ Oanh dù sao cũng là một phần của Đường Hiểu Ngư, mà nàng dường như không còn hài lòng với phần này nữa mà còn muốn nhiều hơn.
Bản chất của con người quả nhiên là tham lam.
Khóe miệng nàng cong lên tự giễu, nhưng rất nhanh đã đè xuống, khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt và tâm trạng lại bình tĩnh trở lại.
Chỉ là vừa liếc mắt nhìn thấy làn váy sắc mơ, liền theo bản năng ngẩn ra.
Nàng chậm rãi quay đầu lại, thấy Đường Hiểu Ngư đứng ở cửa, dùng đôi mắt đen như ngọc nhìn cô không chớp mắt: “Băng vải trên người cô đều gỡ hết rồi.”
______________________________________
Editor có lời muốn nói:
JC: khai xuân khai xuân hehe
Hoa Hoa: khai xuân trễ thế, hết xuân rồi mới khai =)))))))
JC: còn mùng là còn tết mà, sống chậm thui cho zui
Lý do vì sao đến bây giờ mới có chương là dị đó mọi người, editor đáng đánh đòn ghê chưa:V
