Lúc bước đến bậc thang cuối cùng, cô nhìn thấy trên ghế sô pha có người, Cảnh Dực đang ngồi trên ghế sô pha, anh ngửa mặt nằm thẳng, một tay đặt trên trán, che đi nửa khuôn mặt.
Minh Châu không biết có phải anh đang ngủ không, cô đứng ngay lối cầu thang nửa ngày trời, khi đang định đi xuống, bỗng nghe thấy anh nói, “Em đứng đó làm gì.”
Lúc này cô mới biết, anh không ngủ.
Cô nhẹ nhàng bước lên tầng, đi thẳng vào bếp, mở tủ lạnh ra chuẩn bị nấu ăn, bởi vì mặc áo khoác nên hoạt động không tiện, cô chỉ chần chừ một lúc rồi cởi áo khoác ra ngay, bên trong chỉ mặc một chiếc áo lông màu đen.
Cảnh Dực lấy tay xuống và mở mắt ra, anh vẫn duy trì tư thế ngồi ở đó, chỉ có điều đôi mắt ấy đang rơi trên người của Minh Châu.
Minh Châu không yếu đuối như anh tưởng tượng, vừa chăm sóc cho em trai, vừa phải cực khổ đi làm, cho dù bị người khác vu oan quyến rũ ông chủ, cô cũng có thể ngẩng cao đầu nói một câu, “Cây ngay không sợ chết đứng.”
Bỗng nhiên Cảnh Dực rất muốn biết, động lực để cô kiên trì rốt cuộc là gì.
Là niềm tin sống sót, hay là em trai Minh Bảo.
Minh Châu cắt thức ăn xong mới nhận ra Cảnh Dực đã đứng trước mặt mình, dáng người anh rất cao, phong thái lạnh nhạt, giọng nói cất lên hơi trầm khàn, mang theo âm điệu dễ nghe, “Em không định đi học nữa à?”
Anh đang hỏi việc học đại học của cô.
Minh Châu bỏ dao xuống, “Em không đi nữa, em trai em ở đây nên không thể tiếp tục đi học.”
Cho dù cô dẫn theo em trai ra ngoài đi học, thì cũng không thể vừa đi học, vừa chăm sóc cho em trai nhỏ tuổi, hơn nữa những người ở đây chắc chắn sẽ không thả cô đi, bên phía cảnh sát xác định công xưởng bột mì cháy nổ là do ba cô không làm tốt phương tiện an toàn, công ty bảo hiểm đã bồi thường rất nhiều nhưng vẫn không đủ, chính vào lúc này thân thích họ hàng lòi ra bộ mặt xấu xa, hút đi hết ngụm máu cuối cùng trên người cô giống như một con quỷ hút máu, họ còn nói với cô rằng.
“Đây là do nhà mày nợ tao.”
Sau vụ tai nạn của ba mẹ, chỉ có dì hai từng hỏi cô sau này định làm thế nào, Cảnh Dực là người thứ hai.
“Không hối hận chứ?” Cảnh Dực hỏi.
Trái tim Minh Châu đau đớn, giống như bị một bàn tay bóp chặt, cảm giác chua chát cay đắng lan tràn khắp khoang ngực, cô ngoảnh mặt đi không nhìn anh nữa, sờ mảnh vải tang màu đen trên cánh tay, khóe miệng nặn ra một nụ cười, “Không hối hận.”
Cảnh Dực không nói gì nữa, lấy một điếu thuốc trong túi đi ra ban công.
Khoảnh khắc cửa sổ mở ra, gió lạnh buốt xương từ bên ngoài thổi vào, anh đóng cửa sổ lại, cái lạnh men theo da thịt ngấm vào trong máu.
Cái năm trong nhà xảy ra chuyện, anh trở thành lưu manh, thầy chủ nhiệm khi xưa mới dạy anh được một học kỳ phải tìm rất lâu mới tìm được anh với thương tích đầy mình, hỏi anh sau này có phải định tiếp tục lưu lạc như thế này không, anh nói phải.
Thầy giáo hỏi anh không hối hận sao?
Cảnh Dực nói, không hối hận.
Nhưng khi thầy chủ nhiệm đi rồi, anh một mình rúc người vào trong góc khóc đến mức toàn thân run lẩy bẩy.
Năm ấy, anh 12 tuổi, mỗi ngày luôn bị côn đồ đuổi đánh, đánh đến nỗi không còn sức để bỏ chạy, bị người khác ném xuống sông, bị người khác giẫm đạp dưới đất, thậm chí bị người khác giữ đầu dập đầu xuống đất.
Làm sao có thể không hối hận kia chứ?
Nếu như được lựa chọn, nào có ai muốn chọn cuộc sống như thế này.
Anh dụi tắt điếu thuốc trong lòng bàn tay, mặt không biểu cảm mở cửa sổ ra, nhìn tàn thuốc trong lòng bàn tay bị gió cuốn đi.
Không để lại dấu vết.
——oOo——