Thẩm Chân lôi kéo tay hắn hướng về phía mình, đùa nghịch bàn tay, làm lòng bàn tay ngửa ra trên ngọc gối của nàng, ngay sau đó lại áp lỗ tai lên, nhẹ nhàng cọ cọ.
Thấy hắn vẫn bất động, nàng lại giơ tay kéo quần áo hắn, mềm mại gọi một tiếng “Đại nhân.”
Bộ dáng y hệt như khi còn nhỏ nàng phạm sai lầm, phải cầu xin Thẩm Nhiễm tha thứ. Nếu không đạt được mục đích, sẽ vẫn cứ thế tiếp tục nhõng nhẽo, phiền người.
Sau một lúc lâu, người bên cạnh vẫn yên tĩnh như cũ, tâm địa như lưỡi đao lãnh ngạnh. Nhưng rốt cuộc cuối cùng vẫn bị nàng đả động.
Chỉ thấy hắn nghiêng người, ánh mắt quét lại đây mang theo vài phần bực bội. Cũng không biết là tức giận chính hắn, hay là tức giận nàng.
Lúc chiều đi qua phường Duyên Phúc, mấy động tác nhỏ của nàng, hắn đều thu vào đáy mắt.
Ngay cả giờ phút này vì sao nàng lấy lòng, muốn nói gì, hắn cũng thập phần rõ ràng.
Nhưng hắn không có khả năng đồng ý nàng đi Lý phủ, không nói đến tình hình Trường An hiện tại có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm Thẩm Nhiễm.
Chỉ riêng Lý Đệ kia.
Nhạc phụ vừa bị hoàng đế cách chức Công Bộ Thượng Thư, đứng ở đầu sóng ngọn gió, ai có thể nghĩ đến, hắn không những không chịu liên lụy, còn được thăng chức.
Hắn làm tiến sĩ, bất quá mới ba năm.
Một bát phẩm ngự sử giám sát nho nhỏ, lắc mình biến hoá, hiện giờ đã thành tứ phẩm Công Bộ thị lang. Như hắn – một sĩ tử nhà nghèo, nếu không có người đề bạt, là tuyệt không có khả năng.
Suy nghĩ xong, chờ tới lúc hồi thần, lại nhìn Thẩm Chân trước mắt, hắn rút tay về, chậm rãi nói: “Thẩm Chân, ngủ đi.”
Giọng nói vừa dứt, Thẩm Chân vốn đã chuẩn bị tốt một bụng lời nói, chỉ đành nuốt xuống. Nàng biết, đây là hắn không cho nàng mở miệng.
Nàng chậm rãi xoay người, cũng mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Ánh mắt Lục Yến dừng trên tấm lưng trắng nõn.
Thân mình nhỏ nhắn, không nói một lời lại khiến hắn sinh ra thương tiếc, miệng Lục Yến hơi mấp máy.
Cuối cùng, hắn vươn tay, như có như không vỗ nhẹ hai cái lên cánh tay nàng.
******
Sáng sớm hôm sau, Dương Tông vội vã cùng Lục Yến nói thầm hai câu.
Lục Yến liền trở về Trấn Quốc công phủ.
Hắn vừa vào phủ, quản gia đã đi đến bên cạnh, thấp giọng nói: “Thế tử gia, lão thái thái đang ở bên trong chờ ngài.”
Lục Yến thoáng gật đầu, “Ân” một tiếng, nhanh chóng đi về phía viện của Lục lão phu nhân.
Trong phòng, Mạnh gia nữ đang ngồi bên người lão thái thái đọc kinh văn. Thanh âm nữ tử điềm mỹ, trên mặt lão phu nhân cũng mang theo ý cười, thập phần thích ý.
“Tôn nhi vấn an tổ mẫu.” Lục Yến bình tĩnh lên tiếng, giọng nói như nện vào trong lòng Mạnh Tố Hề. Nhưng nghĩ đến hắn nhiều ngày không trở về phủ mà đi loại địa phương kia, liền nhịn không được cắn môi dưới.
Lão thái thái cười, vẫy tay với Lục Yến, ý bảo hắn lại đây một chút, nhưng hắn vừa đi lên, khóe miệng lão thái thái liền cứng lại.
Tôn nhi ngoan của nàng, như thế nào lại có vết bị người cào trên cổ.
Nàng vừa nhìn qua liền biết đó là vết thương do bị móng tay nữ tử gây ra, lại nhớ đến mấy lời bàn tán mới lưu truyền gần đây, khuôn mặt không khỏi cứng đờ chút nữa.
Muội muội ruột thịt của Tam nãi nãi – mẫu thân Mạnh Tố Hề vừa tới đây. Lấy bộ dáng này của hắn sao có thể gặp mặt nhạc mẫu tương lai, cho dù phủ Trấn Quốc công dòng dõi tôn quý, nhưng kết thân thì chính là người một nhà, không thể lấy giàu sang, lấy quyền thế đi ức hiếp gia đình nữ nhi người ta. . Truyện Kiếm Hiệp
Sắp làm thông gia lại đi nói với bọn họ tôn nhi nhà nàng lưu luyến loại địa phương kia, phu nhân Mạnh gia sẽ nghĩ thế nào.
Lão thái thái biểu tình đột biến, Mạnh Tố Hề cũng không khỏi quay đầu đi, thất vọng, thân mình nàng không hề ngoài ý muốn, cứng lại.
Hắn không hề có một chút ý tứ muốn che giấu ba vệt đỏ trên cổ đi là muốn nói cho nàng, hắn thật sự cùng những nữ tử phong lưu, phong trần đó thân thể kề sát, da thịt dính liền, chứ chẳng phải xã giao tầm thường.
Nghĩ như vậy, hốc mắt Mạnh Tố Hề liền ướt.
Thấy vậy, Lục lão thái thái nhanh nhạy vỗ vỗ bả vai Mạnh Tố Hề nói: “Hài tử ngoan, hiện tại con trở về trước đi, tổ mẫu còn có chuyện muốn nói cùng Yến biểu ca con.”
Mạnh Tố Hề áp xuống khổ sở trong lòng, rũ đầu, nức nở nói: “Tố Hề minh bạch.”
Thời điểm Mạnh Tố Hề lướt qua bên người hắn, quả nhiên, lại ngửi thấy cỗ hương thơm nhàn nhạt kia.
Người mới vừa đi, lão thái thái liền nói: “Yến ca nhi! Con có biết phu nhân Mạnh gia hôm nay đã tới trong phủ chúng ta không? Như cái dạng hiện tại này của con…… sao có thể ra gặp người?”
Hôm nay nếu người nói lời này không phải lão thái thái, theo như tính tình Lục Yến, nhất định phải đáp lại một câu — ta như thế nào mà không thể gặp người? Nhưng đây lại là tổ mẫu ruột của hắn, tuổi tác ngài đã cao, không thể chống đối.
Lục Yến thở phào một hơi, nói: “Tổ mẫu. Con thật sự không thích nữ nhi Mạnh gia kia.”
Lục lão phu nhân bị lời này của hắn làm cho tức giận đến đỏ cả mặt, “Vậy ngươi cho ta biết, ngươi thích cái dạng gì? Không nói được thì hôm nay ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa!”
Lời này vừa ra, Lục Yến lập tức quay đầu đi khép cửa lại, bưng cái ghế tròn ngồi xuống trước mặt Lục lão thái thái, nói, “Cũng lâu rồi tôn nhi chưa bồi tổ mẫu đọc kinh văn.” Dứt lời, hắn cầm lấy kinh thư Mạnh Tố Hề gác đằng kia lên.
Lão thái thái lập tức rút lấy kinh thư từ trong tay Lục Yến ra, nhìn vào đôi mắt hắn, nói từng câu từng chữ: “Đứa nhỏ Tố Hề này, ta thấy rất tốt. Về lý, Mạnh gia bọn họ tuy không có tước vị, không được coi là gia tộc đứng đầu, cũng là quan viên tân quý trong triều, về tình, nhà bọn họ có quan hệ họ hàng với nhà chúng ta. Còn nữa, cô nương Mạnh gia ôn nhu săn sóc, hiếu thuận trưởng bối, bề ngoài càng thuộc hàng nhất đẳng, nàng đến tột cùng có nơi nào không tốt, không vào được mắt con?”
Lục Yến vuốt ve ngọc bội trên tay, cười nói: “Tổ mẫu, nhị ca đều đã sinh hạ tằng tôn cho ngài, sao ngài cứ nhắm vào con không buông vậy?” Tổ mẫu hiện giờ số tuổi cũng lớn, thường thiên vị mấy nha đầu miệng lưỡi biết nói ngọt, nếu hắn đem chuyện Mạnh Tố Hề phái người theo dõi hắn nói ra, lão thái thái không biết sẽ thất vọng thế nào đây.
Lục lão phu nhân nhìn thấy biểu cảm này của hắn, liền biết hắn đã hạ quyết tâm, một lúc lâu sau, dùng tay đẩy đẩy, “Con ra ngoài trước đi.”
Lục Yến ra khỏi cửa, liền gọi quản gia tới, dặn, “Ngươi đi đến viện của nhị ca bế Uẩn ca nhi tới cho lão thái thái ôm, cứ nói là ta bảo.” Lục Uẩn Chi chính là hạt dẻ cười, nó mà khóc lên, mọi người đều phải chạy theo dỗ dành, hắn không so được.
Lục Yến mới trở về Túc Ninh đường, chốc lát sau, trưởng công chúa liền hùng hùng hổ hổ đẩy cửa, tiến vào phòng. Không thèm nói một câu, chỉ nhìn chằm chằm cổ hắn.
Tính tình Trưởng công chúa từ trước đến nay luôn nóng nảy, nàng vỗ mạnh lên bàn, nói, “Cô nương Mạnh gia giờ phút này còn đang ngã vào lòng tam thẩm thẩm còn mà khóc đó, xem xem con đã gây ra chuyện gì, lại nhìn lại bộ dáng của chính mình xem!”
Mới vừa bị giáo dục xong, lại thêm một người tới, Lục Yến rốt cuộc mất hết kiên nhẫn.
Trưởng công chúa thấy hắn ngậm miệng không nói, lại nói: ” Hừ, không khí quan trường thành Trường An vẫn luôn bất chính, có việc hay không có việc đều thích đi Bình Khang phường ngồi ngồi, ta vốn tưởng rằng con còn biết giữ mình trong sạch, con……”
Lục Yến trực tiếp ngắt lời nàng, “Lội bùn mà không nhiễm bẩn, là bạch liên*, con không phải.” Đây chính là tác phong của hắn, không có quan hệ tới quan trường.
* Sen trắng. Trong trường hợp này anh nhà nói chỉ người quân tử, liêm khiết, công chính.
Trưởng công chúa tức giận tới khó thở, “Việc hôn nhân tạm thời không nói, Lục Yến con nói cho ta, nữ tử ở hoa phố kia có chỗ nào so được với nữ nhi Mạnh gia?”
Lục Yến sờ soạng chóp mũi, ra vẻ suy nghĩ sâu xa, sau đó nói: “Chân thành, nhiệt tình.”
Tác giả: Trưởng công chúa: Đây tuyệt đối không phải ta sinh.