Vạn Vân Phong cười lớn khiến tiểu thư kia ngạc nhiên.
– “tiên sinh cười cái gì? Không lẽ cả tiên sinh cũng chế nhạo đấu hồn của ta?
Vạn Vân Phong ánh mắt thú vị, khẽ lắc đầu.
° “từ đầu ta đã nói tiểu thư không hiểu biết sức mạnh của mình chính là ở điều này. Tất cả đấu hồn trên đời đều có thể sắp xếp theo đẳng cấp, và xếp trên tất cả chính là loại đấu hồn có thuộc tính. Đây là loại đấu hồn siêu mạnh và vô cùng hiếm có. Tiểu thư chính là đang sở hữu thứ sức mạnh vượt trội này, nếu tu luyện sẽ đạt được thành tựu vô cùng to lớn “
Mỹ nữ nghe vậy thì không thể không cảm thấy vui mừng. Đôi môi mấp máy.
– “tiên sinh… nói thật đấy chứ. Trước giờ người ta đều nói ta là phế hồn thôi”
Vạn Vân Phong mỉm cười hiền từ, hai tay khẽ nắm lấy tay của mỹ nữ mà ôn tồn.
° “bản chất con người chính là hay chê bai người khác để bản thân có cảm giác cao quý hơn người ấy. Người ta không có hiểu biết nói đấu hồn siêu mạnh của tiểu thư là phế hồn thì tiểu thư cũng tin là thật sao? Tiểu thư phải mạnh mẽ tự tin lên, phải tin vào khả năng của mình, mạnh mẽ phấn đấu để làm chủ cuộc đời mình. Tiểu thư thả trôi tương lai của mình cho người khác như vậy không thấy phí phạm một tài năng trời sinh sao?”
Tiểu thư kia đôi mắt lúc này ứa lệ, nhưng khuôn mặt lại đang vô cùng hạnh phúc. Nàng gạt khoé mắt mà thút thít.
– “trước giờ người ta chỉ toàn nói với ta những lời cay nghiệt, chưa ai nói với ta những lời an ủi động viên như tiên sinh đây. Ta vẫn biết tiên sinh chỉ lừa ta như lừa con bạch xà kia thôi, nhưng ta thật sự vẫn thấy rất vui”
Xem ra mỹ nữ này từ nhỏ đã bị người khác chê bai quá nhiều nên không còn dám tin vào bản thân nữa. Vạn Vân Phong vỗ nhẹ bàn tay nàng mà dỗ dành.
° ” những lời ta nói hoàn toàn là sự thật. Tại sao tiểu thư không tự phấn đấu để kiểm chứng sức mạnh của mình có phải giống như lời ta nói hay không? Tự tin vào bản thân và dám làm những gì mình muốn làm”
Trước những lời nói chân tình, mỹ nữ này thật sự xúc động. Lúc này bên ngoài có tiếng gọi. Vạn Vân Phong mỉm cười dịu dàng.
° “được rồi, đi tới nơi thuộc về mình và làm những việc mình cần làm đi. Đừng cứ nhìn vào cây “kiếm thánh” của ta nữa.
– ” A..a..a…”
Mỹ nữ kia thốt lên một tiếng ngại ngùng, khuôn mặt đỏ như gấc. Thì ra nãy giờ nàng vẫn đang nhìn vào thanh kiếm của hắn. Nàng đứng bật dậy chạy ra. Hắn nói với theo.
° “nhớ nhé. Tự tin vào bản thân mình và dám làm những gì cần phải làm”
Tiểu thư kia khựng lại, nàng quay phắt lại nhìn hắn.
– “phải rồi. Tự tin và dám làm”
Nói xong liền bước nhanh về phía hắn.
° “Á…HỰ…”
– “HA HA HA….”
Tiểu thư xinh đẹp bất ngờ lao vào bóp mạnh thanh kiếm của hắn khiến hắn la lên một tiếng. Nàng lập tức bỏ chạy, vừa chạy vừa cười thích thú. Đây chính là “tự tin và dám làm ” của nàng sao? Một chút nổi loạn của thiếu nữ tuổi 16 , một thiếu nữ chưa từng dám nổi loạn. Vạn Vân Phong khuôn mặt tức giận chỉ theo.
° “ngươi… ngươi dám…”
Mỹ nữ vừa chạy vừa quay đầu lại. Mái tóc bồng bềnh theo nhịp chạy của nàng. Khuôn mặt mỹ miều như tiên giáng trần. Nàng nở nụ cười tươi sáng như ánh nắng.
– “ta họ Dương, tên Ngọc Hoàn. Nếu đến giang đông nhớ tìm ta”
Nói xong thì cũng chạy đi mất. Với một nam nhân mà nói thì khi một mỹ nữ tấn công mình như vậy thì chẳng ai tức giận cả. Hắn chỉ giả vờ tức giận để làm vui lòng mỹ nữ mà thôi. Hắn nở một nụ cười nhẹ nhàng.
° “to gan thật, tiểu thư khuê các mà dám tấn công nam nhân luôn cơ đấy”
Hắn nhìn ra ngoài, bóng dáng đoàn người dần biến mất ở nẻo xa.