Gương mặt trắng sáng, trên môi đỏ hồng nhạt lại, vẻ đẹp đơn thuần như ánh mặt trời nhỏ, đôi mắt trong suốt nhìn anh.
Thẩm Tây Thừa chóp mắt, lấy lại tinh thần, trầm giọng lên tiếng:”Mở cổng ra.”
Giọng nói ấy, hệt như ra lệnh. Mà Khúc Yên tính khí cũng không tốt, nhưng cứ nghĩ chú Thẩm là bậc trưởng bối, muốn dùng giọng điệu gì thì dùng là dùng giọng điệu đó, vẫn còn nhớ câu “kính lão đắc thọ” nên không có tỏ thái độ gì, huống hồ..tên Thẩm Tây Thừa này nhìn thế nào cũng trầm lặng khó đoán, cũng không giống người dễ nói chuyện như Bạc Kiêu.
Khúc Yên đảo mắt, bước tới phía cửa khóa để lộ cánh tay thon dài, đốt xương rõ ràng, móng tay trắng ngần hơi hơi phiếm hồng, thoạt nhìn như tay đánh đàn của nghê sĩ piano. Cô mở cánh cổng lớn, cả người dựa vào thành cửa, đôi mắt tinh nghịch nhìn anh.
Khúc Yên nhìn anh:”Qua cổng tính phí, mỹ nhân mở cửa thu phí riêng.”
Thẩm Tây Thừa trái lại với thiếu nữ đùa cợt trước mặt lại chính chắn hơn rất nhiều, gương mặt đến cả một nụ cười cũng không xuất hiện.
Anh mấp máy môi, hỏi:”Cháu có điểm nào giống mỹ nhân?”
Cô bực bội hừ lạnh một tiếng:”Hiểu sao đến giờ chú vẫn độc thân rồi đấy, đến cả một câu khen ngợi cũng không có. Chú mà kết hôn chính là làm khổ con gái người ta.”
Khúc Yên miệng mồm khi nổi nóng hoặc tức giận quá thật rất độc địa, đến cả việc Thẩm Tây Thừa độc thân cô cũng đem ra xỉa sói, mắng chửi. Anh có chút mắc cười, tâm trạng bất giác trở nên tốt đi, không hiểu tại sao cô gái trước mặt luôn khiến tâm trạng yên tĩnh của anh trở nên gợn sóng, nhìn gương mặt tràn đầy thanh xuân tuổi trẻ của cô cơ mặt giãn anh ra đôi phân. Mắt đen như mực nhìn cô.
“Gan quá nhỉ?” Anh lạnh giọng, chân mày nheo lại có chút hung dữ.
Khúc Yên lúc này thấy không đúng, mặt có chút tái. Lung túng quay mặt đi, miệng lẩm bẩm:”Đúng là xấu tính. Đùa tý là đã không vui, sơ hở là quạo.”
Thẩm Tây Thừa thính giác cực kì nhạy bén, nghe được lời cô nói, lại bị cô nhóc nhỏ khinh thường không thèm nhìn anh, bĩu môi giống như đang giận dỗi vậy.
Thẩm Tây Thừa lấy di động:”Lại đây, quét mã tôi chuyển tiền.”
“Thôi chú để giành tiền cưới vợ đi, cháu không phải là con của Khúc Nhã Tinh sao! Túi, rất-nhiều-tiền.” Cô nhếch môi từ chối.
Khúc Yên không biết, mình vừa bỏ lỡ cơ hội hiếm có thế nào, khi người khác phải tốn công sức, ao ước muốn có được phương thức liên lạc của anh, còn cô thì được Thẩm Tây Thừa ngỏ lời.
Khúc Yên vẫn là người đầu tiên từ chối điều ấy, đôi mắt anh xuất hiện tia kinh ngạc nhưng rất nhanh lại khôi phục dáng vẻ như ban đầu.