Lăng Phong đại kinh, hắn không hề nghĩ trong mật thất lại có người, hắn quay đầu nhìn vào bên trong thì thấy có một người mặc quần áo rách nát quá mức, mặt mũi thì dơ bẩn, tóc tai thì xám trắng, râu tóc trông y như một lão già. Hai chân đã bị xích khóa chặt, điều khiến Lăng Phong ngạc nhiên là lúc này trong tay lão già đang cầm một con cá, đang cho vào miệng ăn. Khi chứng kiến mật thất bị mở, lão buông con cá xuống, nhìn chằm chằm vào Lăng Phong đang đứng trước cửa.
– Tiền bối… sao… sao ngươi lại ở đây?”-Lăng Phong kinh ngạc nhìn lão già.
– Ha ha… nghĩ không ra Tiêu Dao Vương ta bị nhốt ở chỗ nay đã vài chục năm mà hôm nay lại gặp được một người, xem ra ông trời chưa muốn diệt Tiêu Dao Vương ta!”-Lão già tự xưng Tiêu Dao Vương há miệng cười ha hả.
Lăng Phong không phải xuất thân từ võ lâm, nên đối với thân phận Tiêu Dao Vương là ai hắn chẳng biết. Bất quá với khẩu khí như thế có thể biết không phải là bạn của Hoa Sơn phái. Hơn nữa nhìn tay chân lão bị khóa chặt, có thể đoán chắc lão là địch nhân của Hoa Sơn nên bị giam cầm ở nơi này.
Người này chắc hẳn là kẻ cực hung cực ác mới bị giam cầm dưới nơi thâm sâu như thế này, nhưng tại sao mình lên Hoa Sơn lâu như vậy mà chưa hề nghe các sư huynh, sư tỷ nói ở Hoa Sơn có nhốt một phạm nhân tên là Tiêu Dao Vương. À, xem ra lão già này bị giam đã vài chục năm, khi đó chắc sư huynh, sư tỷ cũng chưa có ở trên Hoa Sơn.
– Tiểu tử, quay lại cho ta!”-Tiêu Dao Vương nhìn Lăng Phong rồi quát lớn.
Lăng Phong nghĩ đối phương coi Hoa Sơn là kẻ thù, chắc chắn với mình sẽ là điều bất lợi. Điều thứ nhất nếu mình thả lão ta ra, chẳng khác gì mình là tội nhân của Hoa Sơn, điều đó tuyệt đối không thể. Thứ hai, nếu hắn là tử địch của Hoa Sơn, nhất định hận đệ tử Ho Sơn thấy xương, cho nên nếu nói thực mọi việc chẳng khác gì tìm tử lộ, Lăng Phong vội nói:”Tiền bối, vãn bối chỉ vô tình tới đây, thật sự không có ý quấy rối tiền bối, tiền bối cứ tiếp tục ăn cá, vãn bối xin cáo từ.” Lời vừa dứt, hắn liền xoay người định rời đi.
– Tiểu tử thúi, còn muốn chạy… mau quay lại!”-Tiêu Dao Vương cười lớn ha hả, bàn tay vung lên, Lăng Phong cảm thấy sau lưng có một lực lượng cường đại kéo mình lại, hai chân không tự chủ được bị nhấc lên, cả người bay vọt về phía sau.
– A!”-Lăng Phong kinh hãi hét lên một tiếng, hắn thật sự rất hoảng sợ.
– Á…” -Một tiếng hét vang lên, Lăng Phong đã bị đối phương chộp lấy.
– Tiền bối, vãn bối thật sự chỉ vô tình quấy rầy…”-Lăng Phong khẩn khoản cầu xin tha thứ.
Tiêu Dao Vương hét:”Nói ngay, ngươi có phải là đệ tử Hoa Sơn hay không?”
Lăng Phong cả kinh, trong lòng biết không thể nói thật. Vì vậy đành phải nói dối:”Không, ta không phải đệ tử Hoa Sơn, ta là dâm tặc Cửu Vĩ Hồ bị bọn họ bắt lên núi.”
– Dâm tặc Cửu Vĩ Hồ?”-Tiêu Dao Vương nghe thấy tên này thì lấy làm tò mò, hắn hỏi:”Võ lâm bây giờ loạn thế sao, dâm tặc mà còn trẻ thế này sao?”
Lăng Phong nói:
– Tiền bối, vãn bối thật sự vô năng, kỳ thật cũng không phải là đại dâm tặc gì cả. Bất quá chỉ dùng ít thủ đoạn để dụ dỗ một cô nương là vợ bé của người ta nhưng cái phái Hoa Sơn lần này tới lần khác cứ xen vào việc của vãn bối, đòi chặt đầu vãn bối. Tình thế cấp bách quá nên vãn bối đành nhảy xuống ao, không ngờ lại làm phiền tiền bối… “
– Hừm, phái Hoa Sơn là lũ hỗn đãn, miệng đầy nhân nghĩa, nhưng thật ra đều là bọn ngụy quân tử, ra vẻ thanh cao, khinh khi tà phái!”-Tiêu Dao Vương nghe Lăng Phong thóa mạ Hoa Sơn thì vô cùng kích động hứng thú.
Lăng Phong nhìn thấy thế thì mừng thầm, xem như mưu nhỏ của mình đã thành, có thể bảo vệ cái mạng nhỏ rồi.
Tiêu Dao Vương đánh giá Lăng Phong một chút, sau đó không hề nói tiếng nào, liền kiểm tra kỳ kinh bát mạch của Lăng Phong, sau đó móc tiểu đệ đệ của hắn ra nhìn cả nửa ngày, sau đó ha hả cười to, nếu không phải tay chân bị chế trụ, không chừng lúc này Tiêu Dao Vương đã đứng lên mà nhảy múa, không chừng có thể té ngã.
Lăng Phong không hiểu lão muốn làm gì, có muốn thả mình hay không, hắn hỏi:”Tiền bối, thả vãn bối ra đi!”
Tiêu Dao Vương quát:”Tiểu tử thúi, ngươi có một làm một dâm tặc xuất sắc nhất trên đời không?”
– Làm dâm tắc xuất sắc?”-Lăng Phong sửng sốt vô cùng, nghĩ thầm mình vì cái gì lại sao lại ra như thế này, lão này hết lần khác muốn biến mình thành dâm tặc, quả thực cũng do mình tự tìm phiền toái, tự dưng vào đây làm gì.
Nhìn bộ dáng này của Tiêu Dao Vương không phải là muốn nhận đồ đệ chứ, sau đó bồi dưỡng thành thật dâm tặc thật sự? Chẳng lẽ ta lại trở thành công địch của võ lâm. Không, lão tử từ nhỏ đã có ước mơ vĩ đại làm một anh hùng hảo hán, được vạn người kính ngưỡng đại anh hùng, ai nguyện ý làm đại dâm tặc bị mọi người truy sát chứ! – “Tiền bối, qua lần kinh nghiệm này ta tự thấy mình không thể làm nổi một dâm tặc thật thụ!”
– Nói bậy, tư chất của ngươi quả thực trời sinh dị bẩm, ngươi là trăm năm khó gặp, ngàn năm khó hiểm, thiên tài dâm tặc ngàn năm nay mới có.”-Tiêu Dao Vương hưng phấn vô cùng, lão không ngừng nói, cứ như là gặp được bảo tàng vậy.
– A! Chẳng những là dâm tặc, mà còn là dâm tặc vĩ đại nhất cả ngàn năm này, chẳng lẽ ta lại là yêu xú ngàn năm, họa đến đời sau? Không, tuyệt đối không thể….” Lăng Phong nghĩ thầm, hắn ủy khuất nói:
– Tiền bối, người đừng vui vẻ quá sớm, ta ngay cả một con nha đầy phái Hoa Sơn còn đánh không lại, làm sao làm được dâm tặc nổi danh ngàn năm, chỉ sợ vừa mới ra ngoài liền bị người ta xem là dâm tặc giết ngay khi tuổi ta còn trẻ.”
Tiêu Dao Vương cười ha ha nói:
– Đó là vì ngươi chưa gặp được ai, chỉ cần người bái ta làm thầy, ta bảo đảm ngươi sẽ là dâm tặc vĩ đại nhất trong ngàn năm nay, dâm tặc được vạn người kính ngưỡng.”
– A! Dâm tặc còn có thể được vạn người kính ngưỡng sao?”-Lăng Phong sững sờ nói:
– Tiền bối, người có nói chơi hay không bầy, nếu không thì hay quên ngay chuyện đó đi.”
Lăng Phong căn bản chưa hề nghĩ đến mình muốn làm đại dâm tặc nổi danh cả ngàn năm trên võ lâm, huống chi làm một dâm tặc thì nơi nơi chỉ để lại tiếng xấu ngàn năm, a di đà phật!
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 16: Dâm tặc được vạn người kính ngưỡng