“Thẩm Quát!”
“Đừng đi theo tôi.”
Màn đêm đã buông xuống, Thẩm Quát đi vòng vèo đến trước cửa nhà, lấy chìa khóa đơn trong túi mở cửa.
Lục Yên chạy đến tận nhà anh, đứng trước cửa.
Thẩm Quát như thể không thấy, đóng rầm một tiếng, để mặc cô đứng ngoài.
Lục Yên bị tiếng đóng cửa làm hoảng, thụt lùi lại đằng sau.
Ăn cái đóng cửa thảm xong, trời cứ đúng lúc này lại cho mưa xuống.
Đã mưa còn tặng thêm sấm chớp đùng đùng.
Lục Yên vội nấp vào vách nhà, đứng thật thẳng để không bị ướt áo quần.
Thảm thật…
Mưa mỗi lúc một nặng, xung quanh đèn đã sáng lên, mùi hương thức ăn thoang thoảng.
Lục Yên hút hà hương thơm, đưa tay lên sờ sờ cái bụng bằng phẳng đang kêu thầm thì.
Trong phòng, Thẩm Quát bó tay, lấy hộp cứu thương từ giá xuống, bước đến bên bàn.
Ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng ngoài hiên. Hiên nhà rất hẹp, nhìn gấu quần cô đã bị mưa ướt hết.
Thẩm Quát im lặng một giây, cuối cùng không chịu được, mở cửa ra.
Cửa vừa mở, đợi mấy phút, Lục Yên cũng không vào. Thẩm Quát đành đi ra cửa nhìn, thấy con nhóc đó không biết kiếm đâu ra một chiếc ô rách nát. Khung ô đều đã rỉ sét hết, vải cũng rách phân nửa, cô lại không để ý nhiều đến vậy, cứ cầm thế bước trong mưa.
“Cô… quay lại đây.”
Lục Yên quay đầu, thấy Thẩm Quát mang vẻ mặt bất lực đứng bên cửa.
Cô dè dặt bước chân quay lại.
“Vào nhà.”
Thẩm Quát nói.
Lục Yên do dự một lát, xoay người vào nhà. Trong nhà chỉ có trơ trọi một ánh đèn leo lắt, vì trời mưa, trời chưa tối nhưng đã ảm đạm rồi.
Căn nhà rất nhỏ, đồ đạc xếp chật chội nhưng lại rất ngăn nắp.
Không gian ẩm ướt mang theo mùi thuốc bắc, chẳng trách Lục Yên ngửi thấy mùi thuốc trên áo quần anh, cứ ngỡ là ngửi sai.
Trên tủ cũng đựng mấy bao thuốc, nhìn qua là biết trong nhà có người bệnh.
Lúc này, trong phòng vang lên tiếng ho, một người đàn ông gầy yếu run rẩy đi tới, giọng khàn khàn hỏi: “Tiểu Quát, là ai đến vậy?”
“Bạn học.”
“Ồ, mau mời bạn ngồi đi.”
Lục Yên lễ phép: “Chào chú ạ, đã làm phiền rồi.”
“Bạn học à? Ở lại ăn cơm đi.”
Thẩm Kiến Tuần nói xong, bỗng nhìn hộp thuốc trên bàn, ngạc nhiên hỏi:
“Tiểu Quát, lấy hộp y tế ra làm gì?”
“Bị ướt mưa, uống thuốc cảm thôi.”
Thẩm Quát lấy hộp y tế ra, kéo Lục Yên về phòng, đóng cửa lại:
“Ở yên trong này.”
“Ờ, được.”
Lục Yên ngoan ngoãn gật đầu, nhìn quanh phòng Thẩm Quát.
Phòng anh tương đối chật, đồ đạc không nhiều, ngoài cửa sổ là một bức tường đen chắc lại, tạo cảm giác bí bách.
Bên cạnh cửa số là một cái bàn được làm thủ công, nhìn có vẻ đã cũ, vì các góc đã bị bào mòn hết.
Không có giá sách, trên bàn bày đầy sách vở, sách không nhiều lắm, đều là tài liệu, duy chỉ có một cuốn sách tham khảo, là quyển cô mua cho anh.
Không giống những quyển sách khác, quyển sách này được anh bảo quản rất tốt, không quăn góc không nếp gấp, nhìn như mới, nhưng vừa mở ra, bên trong đã ghi chép dày đặc.
Hai người cùng nhìn vào quyển sách, sau đó bất chợt nhìn nhau.
Bên ngoài truyền đến tiếng ho, Lục Yên hỏi anh.
“Bố chú không được khỏe?”
“Ừm.”
“Vậy mưa tạnh rồi tôi sẽ đi, không làm phiền ông ấy nghỉ ngơi nữa.”
Thẩm Quát nhìn cô gái với tóc mai ướt sũng, co quắp đứng cạnh bàn, vô cùng ngoan ngoãn.
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, không thể nói dừng là dừng ngay được.
Anh xoay người, rót cho cô một ly nước.
Vào lúc này, Lục Yên mới nhìn thấy màu áo nơi cánh tay của Thẩm Quát đậm hơn bình thường, cô bước qua, ngạc nhiên sờ sờ, phát hiện có vết ươn ướt.
Trong tay cô là máu.
Cô thấp giọng kêu lên: “Chú chảy máu rồi!”
Thẩm Quát xốc tay áo lên, vừa nãy trong lúc hỗn loạn, anh bị đâm một nhát.
Lục Yên vội vàng nói: “Tôi đưa chú đến bệnh viện.”
“Không cần.”
“Tại sao?”
“Không thích đi.”
Từ nhỏ đến lớn, anh chẳng mấy khi đi bệnh viện, đau đầu đến mấy cũng ngủ một giấc, nghiến răng là qua hết. Trong bệnh viện phải lấy số, mua thuốc, đi một chuyến hết không biết bao nhiêu là tiền.
Thẩm Quát cởi áo vứt qua một bên, chuẩn bị tự mình xử lý vết thương.
Anh xoay người đi chỗ khác, chỉ để lại bóng lưng về phía cô.
Bờ vai anh rắn chắc, nhưng không hề giống với những chàng trai tập trong phòng gym, đó là cơ thể của nhiều năm lao động, mang đến cảm giác khỏe khoắn.
Anh xử lý vết thương của chính mình một cách thô bạo, trực tiếp dùng cồn đổ lên vết thương, tuy miệng vết thương không quá sâu nhưng dù gì cũng là chảy máu, nếu cứ dùng cồn trực tiếp như vậy chả lẽ không đau sao!
Lục Yên thậm chí còn chưa kịp chạy đến ngăn anh, thân hình to lớn của anh đã run lên vì đau nhức, trên trán đã nhỏ mấy giọt mồ hôi.
“Điên rồi sao?”
Lục Yên chạy qua, dùng băng gạc sạch sẽ lau đi cồn cùng vết máu trên tay anh, vội vàng nói.
“Đau lắm chứ gì.”
Sao có thể không đau cho được, môi anh đã trắng bệch rồi.
“Tiêu độc.”
“Chưa thấy ai tiêu độc bằng cách đó hết! Chú không biết làm thì đi bệnh viện đi chứ!”
“Không muốn đi.” Thẩm Quát mở to mắt, có khí mà vô lực nói: “Từ từ rồi cũng khỏi thôi.”
Lục Yên vừa trách mắng anh vừa lau sạch miệng vết thương, sau đó dùng thuốc thoa lên, dùng đầu ngón tay nhẹ chấm lên xung quanh vết thương.
Vì sợ làm đau anh, lúc thoa thuốc cô ghé sát anh, nhẹ nhàng thổi lên vết thương.
Thẩm Quát cảm giác được từng đợt mát lạnh trên cánh tay, tê tê, ngứa ngứa.
Cô băng bó cho anh, tuy không chuyên nghiệp lắm, nhưng may mà vết thương không quá sâu, chắc không có gì đáng ngại.
“Sau này có mắc bệnh hay bị thương phải đi bệnh viện đấy.”
Thẩm Quát không đáp lại, chỉ chăm chú nhìn cô rất lâu.
Tuy ngoại hình cô rất giống Lục Trăn, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên sự ngờ nghệch, bất kể là nói chuyện hay làm gì, đều rất nghiêm túc.
Như thể cô đối với bất kỳ ai, đều tốt như vậy.
Thẩm Quát xưa nay chưa từng biết, được một cô gái ân cần chăm sóc sẽ có cảm giác mềm mại như thế này.
Từ sau khi người phụ nữ duy nhất trong nhà rời đi, hơn mười năm, Thẩm Quát sống trong lạnh lẽo, trong cứng nhắc, không còn cảm nhận được tia dịu dàng nào nữa.
Mà Lục Yên từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều, vốn dĩ không biết chăm sóc người khác, tính cách phóng khoáng, không được xem là loại con gái dịu dàng nết na, nhưng lại bất chợt, đem tia dịu dàng nào đó trong lòng… dành cho anh rồi.
Thẩm Quát giống như trẻ con lần đầu được thử kẹo ngọt, rất tham lam, chỉ muốn bá đạo chiếm lấy một mình cô.
Cô gái này thật đơn thuần, nếu như anh có dùng thủ đoạn, cũng có thể đem cô làm của riêng…
Nhưng ý nghĩ điên cuồng đó chỉ thoáng qua trong chốc lát.
Sự đẹp đẽ của cô như sương đọng trên lá sau mưa, anh không nỡ có ý nghĩ xấu xa gì với cô. Dù sao cũng không xứng.
Thẩm Quát chìm vào những ý nghĩ của riêng mình, Lục Yên lại vừa nghĩ ra một chuyện: “Có phải chú đã sớm biết chuyện Ngô Cường phóng hỏa không?”
Thẩm Quát hơi ngây ra, gật gật đầu. Anh luôn mang hoài nghi trong lòng, vừa nãy là đến để xác định.
“Vậy mà chú còn uống rượu với bọn họ.”
Thẩm Quát nhìn bộ dạng căm phẫn của cô, cười nhẹ: “Cuối cùng cũng nhớ đến chuyện hỏi tội rồi?”
Lục Yên túm lấy tay áo anh: “Chú phải cùng tôi đến cục cảnh sát, làm chứng cho tôi là đã nghe bọn họ nói phóng hỏa.”
Thẩm Quát thản nhiên: “Không muốn đi.”
“Tại sao?”
“Tôi chỉ hứa với Lục Trăn tìm ra hung thủ, bây giờ tìm ra rồi, xử lý thế nào là chuyện của Lục Trăn, không liên quan đến tôi.”
“Nhưng chú không làm chứng cho tôi, cảnh sát sẽ không tin lời tôi.”
Ai sẽ tin lời một đứa thiểu năng chứ.
Lục Yên nghĩ đến thời gian này Lục Trăn suýt chút nữa chỉ mặc độc nội y mà sống, không dễ gì mới tìm được thủ phạm, không thể để chúng nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.
Cô đè nén lại sự xấu hổ lẫn ấm ức, ngồi lên giường Thẩm Quát, giở trò vô lại: “Tôi không đi nữa!
Thẩm Quát bước đến bên giường, nằm bên cạnh cô: “Không muốn đi, đêm nay có thể ngủ với tôi.”
“Chú!” Lục Yên thật sự bị hắn làm tức chết: “Ai ngủ cùng chú, lão già kia!”
Thẩm Quát đưa tay ra, thô bạo giữ chặt cằm cô, miết đến nỗi môi cô chu ra.
“Lại là chú Thẩm lại là lão già, rốt cuộc cô có hiểu lầm gì với tuổi tác của tôi.”
Có lúc anh thật sự cảm thấy con nhóc này ngốc thật, nhưng có lúc lại rất lạnh lợi, gì cũng hiểu.
Lục Yên chu môi nói: “Vốn dĩ là vậy mà.”
Tính theo kiếp trước, anh bằng tuổi bố cô còn gì!
“Chú không giúp tôi thì thôi, tôi tự đi báo cảnh sát.”
Lục Yên nói xong đứng dậy, đẩy cửa phòng ra. Thẩm Kiến Tuần thấy cô đi ra, liền hỏi: “Bạn học, ở lại ăn cơm tối đi, chú vừa gọi quán mang cơm đến đó.”
“À, không phiền chú nữa ạ!”
“Không phiền không phiền, cháu ngồi đi, cơm sắp đến rồi đó.”
Tinh thần của Thẩm Kiến Tuần luôn rất tốt, nhà chẳng mấy khi có khách, ông rất vui.
Thẩm Quát đi ra, giữ cô lại: “Ngồi đi, ăn cơm đã rồi đi.”
Bố Thẩm đã gọi cơm rồi, Lục Yên đương nhiên không nỡ từ chối, đành ở lại.
Mưa đến 8 giờ mới tạnh.
Lục Yên thấy rất ngại, không mời mà đến thì thôi, còn để một người ốm đau như bố Thẩm tiếp đón, cho nên cô cố gắng ăn nhiều một chút, không phụ lòng nhiệt tình của người ta.
Bố Thẩm nhìn là biết người thành thực, nói chuyện rất cởi mở, chỉ có sắc mặt không được tốt, có thể thấy là bệnh tình đã kéo dài nhiều năm.
“Tiểu Quát không có nhiều bạn bè, xưa nay chưa từng có bạn nữ nào đến nhà chơi, khụ khụ khụ…”
Lời chưa nói hết, ông lại ho khan.
Thẩm Quát vội đi rót nước cho ông, vỗ lưng ông.
“Bố, vào giường nằm đi.”
“Ừ, vậy bố vào nghỉ đây, không làm phiền hai đứa nữa.”
Bố Thẩm quay về phòng, Lục Yên và Thẩm Quát ngồi ở phòng khách, nhìn nhau.
“Chú Thẩm bị bệnh gì vậy?”
“Ho dị ứng.”
Lục Yên biết bệnh này, do phải tiếp xúc với môi trường ô nhiễm nhiều năm, phổi hấp thụ quá nhiều bụi bẩn, sẽ lan thành bệnh.
“Trước đây chú Thẩm làm nghề gì?”
“Công nhân công trường xi măng.”
“À.”
Chẳng trách.
Loại bệnh này rất khó chữa, thậm chí là không có khả năng chữa khỏi, chỉ đành bất lực vật lộn với nó.
Trong nhà tỏa mùi thuốc Bắc nồng đậm, đến ngay cả người Thẩm Quát cũng mang theo vị này, xem ra là do đã uống thuốc nhiều năm.
Lúc này, điện thoại Lục Yên reo lên, là Lục Trăn gọi đến, hỏi sao cô chưa về.
Lục Yên không dám nói đang ở nhà Thẩm Quát, chỉ nói qua loa là ăn cơm nhà bạn, bảo anh không phải lo, lát nữa sẽ về.
Lục Giản thường xuyên đi công tác xa nhà, một thiếu gia trước đây chỉ biết chơi bời như Lục Trăn dường như giờ đây đã đảm nhiệm rất tốt công việc chăm sóc em gái.
Anh cả như cha.
Có lúc Thẩm Quát không thể không công nhận, Lục Trăn thực sự không xấu, nhất là về phương diện tình cảm, đối với người nhà, bạn bè, người yên đều vô cùng tốt.
Nhưng…
Ân oán giữa anh và anh ta, tuyệt đối không thể dễ dàng nói xong là xong.
Trước khi Lục Yên rời đi, vẫn đứng trước cửa dây dưa, ôm một tia hy vọng, ngẩng đầu hỏi anh: “Thật sự không thể giúp tôi làm chứng sao?”
Thẩm Quát thô bạo chỉ tay lên trán đẩy cô ra, nói từng chữ một: “Đừng bao giờ hy vọng tôi giúp Lục Trăn làm bất cứ chuyện gì.”
Lục Yên thất vọng xoay người, nhìn Thẩm Quát đóng cửa lại.
Kỳ thực cô hiểu, vốn dĩ là Lục Trăn sai trước, ỷ mình có tiền có thế, không ít lần bắt nạt Thẩm Quát.
Người ta không muốn giúp, cũng là chuyện dễ hiểu.
Đứng bên tấm rèm cửa sổ mỏng, Thẩm Quát nhìn theo cô gái dần dần biến mất trong con ngõ nhỏ.
Anh im lặng giây lát, lấy từ balo ra một cái máy ghi âm vốn dùng để học tập, nhẹ đặt lên bàn.
Con bé ngốc, không có chứng cứ thì báo cái rắm.