“À.”
Cố Du hàm hàm hồ hồ nói, giương mắt đánh giá bố trí trong phòng. Sau một lúc lâu, lại lắc đầu, giọng bắt bẻ nói:
“Trống rỗng, một chút sinh khí đều không có, vừa thấy liền không giống như là chỗ để người ở, ta không thích.”
Tiêu Minh Xuyên giơ tay lau mồ hôi trên trán Cố Du, phân phó người đi lấy canh giải rượu, rồi trấn an Cố Du:
“Hoàng hậu không thích thì không được, vậy muốn thêm cái gì, muốn giảm cái gì, Hoàng hậu định đoạt.”
Cố Du nghe vậy ngồi dậy, hơi hơi nhíu mày, thật sự bắt đầu suy tư, một lát giơ tay chỉ:
“Trước đem bình phong bên kia thay đổi, màu sắc nhìn không thoải mái. Chữ trên mặt cũng thay đổi, viết đến quá ai oán quá thê lương, đổi mấy câu vui vẻ chút. Bên kia Đa Bảo Các thêm một đôi bình mai, án thư đặt một chậu cảnh đá quý, tốt nhất là san hô đỏ, trên đầu giường thêm mấy bình pha lê nhỏ. Màn cũng thay đổi, màu trắng nhìn khiếp người, đổi thành hồng ngân sắc, nếu không màu lục đậm cũng được……”
Cố Du thuận miệng nói, chỉnh gian phòng của Tiêu Minh Xuyên đến biến dạng. Nói xong Cố Du liền ngưỡng mặt nhìn Tiêu Minh Xuyên, vẻ mặt chờ mong, Tiêu Minh Xuyên vội nói:
“Không nghe được Hoàng hậu phân phó sao? Lập tức mở kho đổi đi.”
Hoàng đế nói rất nhẹ nhàng, Tổng quản Càn An Cung thái giám Ngụy Lễ lại là vẻ mặt khó xử, hắn do dự, lấy ra dũng khí nói:
“Khởi bẩm bệ hạ, đồ vật này thật ra có thể đổi, nhưng chữ trên bình phong …… là Tiên đế ngự bút.”
Gì?! Đó là chữ của phụ hoàng hắn viết, Tiêu Minh Xuyên sợ ngây người.
Tiêu Minh Xuyên là người không câu nệ tiểu tiết, hắn rất ít chú ý tới vấn đề chi tiết trong sinh hoạt. Năm đó, thời điểm hắn dọn vào Càn An Cung, Càn An Cung là bộ dáng gì đến vài thập niên sau hắn băng hà, Càn An Cung cơ bản vẫn là nguyên bộ dáng đó, không có phát sinh thay đổi quá lớn. Đương nhiên, bài trí cụ thể cùng bố trí khẳng định có biến hóa, bất quá đều là cùng phong cách.
Tiêu Minh Xuyên suy nghĩ thêm, trầm ngâm nói:
“Các ngươi thay đổi theo ý Hoàng hậu. Các ngươi đem tranh chữ của Tiên đế đến thư phòng trẫm đi.”
Ngụy Lễ gật đầu đi làm theo.
Không bao lâu, canh giải rượu bưng tới, Tiêu Minh Xuyên tự mình tiếp nhận chén canh đưa đến trước mặt Cố Du.
Cố Du ngửi ngửi nhíu mày hỏi:
“Bệ hạ, ngài không phải nói chúng ta về cung lại uống sao? Ngài lại gạt thần?”
Tiêu Minh Xuyên dở khóc dở cười, trong lòng dâng lên một chút cảm giác vô lực, rõ ràng đã say, sao Cố Du còn nhớ tốt như vậy.
Hắn nỗ lực tươi cười, ôn nhu nói:
“Hoàng hậu, trẫm không lừa khanh. Nếu khanh còn muốn uống rượu, chúng ta bữa tối lại uống được không? Hiện tại uống canh giải rượu, chúng ta còn phải đi xem Lĩnh Nhi, nó sốt ruột chờ sẽ khóc nha.”
Tiêu Minh Xuyên tin là đến khi tỉnh rượu, Cố Du tuyệt đối không muốn lại cùng mình uống rượu. Hơn nữa dù say đến đâu Cố Du cũng không hồ đồ, chỉ cần đem Lĩnh Nhi ra khẳng định sẽ không kiên trì còn muốn uống rượu.
Ai ngờ Cố Du nghiêng nghiêng đầu, bày ra một biểu tình “Ta sẽ không tin ”, phản bác nói:
“Còn nói sẽ không gạt ta, ngài rõ ràng đã đã lừa gạt ta, còn nói sẽ không gạt ta, đây là gạt ta lần thứ hai…… Không đúng, hẳn là rất nhiều lần.”
“Trẫm khi nào lừa khanh? Hoàng hậu, khanh nói rõ ràng đi!”
Trước kia khó mà nói, nhưng từ khi hắn trở về, tuyệt đối là không có đã lừa gạt Cố Du, cái gì hắn hứa hẹn hắn đều sẽ thực hiện.
Cố Du không chút nào sợ hãi mà đối diện cùng Tiêu Minh Xuyên. Bởi vì hai người khoảng cách quá gần, Tiêu Minh Xuyên có thể nhìn thấy lửa giận hừng hực trong mắt đối phương.
“Chính ngài gạt ta! Ngài đã nói sẽ không để Diệp Tranh tiến cung, nhưng trong lòng ngài căn bản không phải nghĩ như vậy, đây là gạt ta lần đầu tiên. Sau đó ngài nói ngài sẽ không gạt ta, đó chính là lần thứ hai……”
“Khanh con mắt nào nhìn thấy trẫm muốn Diệp Tranh tiến cung? Trẫm ngày đó đã nói rõ ràng với hắn, Diệp Tranh tuyệt đối sẽ không tiến cung.”
“Hai con mắt đều thấy được.”