Mấy người bảo vệ cứ thế kéo tôi và Khương Thanh đi.
Sau đó người lái xe chạy đến cạnh ghế sau, mở cửa xe cho anh ấy.
Lý Hào Kiệt ôm vai Tống Duyên Minh lên xe.
Khương Thanh vẫn không bỏ qua, muốn tiếp tục mắng chị ta, nhưng đã bị tôi ngăn lại, “Bỏ đi, bỏ đi.”
Tôi biết, bất luận bây giờ tôi và Khương Thanh có nói gì, cũng không thể thay đổi sự việc.
Xe vừa đi, bảo vệ cũng rời đi.
Khương Thanh dí vào trán tôi, khuôn mặt hận thù mắng, “Tống Duyên Khanh, sao em lại sợ hãi như vậy! Em cứ thế để hai người đó đi sao?!”
Tôi mỉm cười đau đớn, “Đi thôi.”
Thật ra, tôi sợ Lý Hào Kiệt sẽ tức giận với Khương Thanh.
Dù gì chúng tôi cũng xuất thân từ trại trẻ mồ côi, thành tựu hiện nay của chị ấy cũng không dễ dàng gì mà có được.
Mặc kệ cho chị ấy có nói gì tôi, tôi cũng đều cười, khó khăn lắm mới đưa chị ấy về được đến nhà.
Khương Thanh uống nhiều rượu, vừa rửa mặt đã ngủ thiếp đi.
Nhưng tôi đứng trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, thời tiết hôm nay thật đẹp, ánh sao khắp trời.
Chuông điện thoại vang lên, tôi quay người lại, nhìn thấy số điện thoại quả nhiên của Lý Hào Kiệt!
Trái im tôi bỗng thắt lại, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự một hồi, đến lúc hồi chuông sắp kết thúc mới nhận điện thoại.
“Alo.” Tôi nói một tiếng, lòng bàn tay bất giác chảy mồ hôi.
Đầu dây bên kia không có người nói, nhưng có những tiếng kêu kì lạ…
Tôi để sát điện thoại vào tai, tỉ mỉ nghe, nghe thấy âm thanh của một người phụ nữ…
“A… Nhanh qua, nhanh quá, anh yêu…”
“Đưa anh, chúng ta cùng nhau…”
Âm thanh duyên dáng không ngừng vang lên trong điện thoại.
Đan xen vào đó là tiếng thở ấm áp của người đàn ông, hết sức kêu nhẹ.
Trái tim tôi như bị vô số bàn tay năm chặt lấy, ngay đến cả hít thở cũng khó khăn.
Lý Hào Kiệt, tại sao lại hành hạ tôi như vậy?
Tôi tắt điện thoại, ngồi trong góc của căn phòng, khuyên bảo bản thân hết lần này đến lần khác, không được khóc, hai người họ không đáng.