Vũ Văn Quân Quyết cười cười bưng chén tráo trắng đi vào, chắc là trên đường gặp Hỏi Mai liền tự mình bưng tới.
Hỏi Lan thấy công tử nhà mình tâm tâm niệm niệm Hoàng thượng tới, vội vàng thức thời lui ra.
Mộ Tử Thư thấy Vũ Văn Quân Quyết, khóe miệng không tự chủ cong lên, cũng không để ý đến lời nói trêu trọc vừa rồi của Vũ Văn Quân Quyết.
“Hoàng thượng.”
Vũ Văn Quân Quyết đem chén cháo còn nóng đặt ở một bên, đưa tay đặt lên trán Mộ Tử Thư, trêu đùa nói: “Còn nói Hoàng thượng? Tử Thư không phải trong mộng kêu trẫm Quyết sao?”
Mộ Tử Thư sửng sốt, sau khi hôn mê vẫn hỗn loạn, hắn cũng không nhớ rõ mình nói cái gì, lúc này không hiểu ý tứ trong lời nói của Vũ Văn Quân Quyết, vội vàng tạ tội.
“Tử Thư đáng chết, mạo phạm Hoàng thượng.”
Vũ Văn Quân Quyết bất trí khả phủ (nguyên văn:不置可否: trối bỏ trách nhiệm), cúi đầu hôn lên môi Mộ Tử Thư, sau đó đem ôm hắn vào lòng, ôn hòa nói: “Tử Thư nếu nguyện ý gọi trẫm Quyết, vậy liền kêu Quyết đi.”
Trước đó vài ngày lạnh nhạt ngươi, bây giờ có thể trẫm nên cưng chiều ngươi một chút. Cũng chỉ là gọi thôi, nếu ngươi muốn cứ gọi như vậy đi.
Mộ Tử Thư tựa vào ngực Vũ Văn Quân Quyết, trong lòng không biết có tư vị gì. Nếu xưng hô như vậy, trong lòng Vũ Văn Quân Quyết ắt hẳn là cao hứng, nhưng hắn vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó? Vũ Văn Quân Quyết trước đó vài ngày còn đối với hắn lãnh đạm, tại sao lại chợt đối tốt với hắn như vậy?
Thôi, có thể do hắn là người bầu bạn tốt.
Giống như hắn nói, Hoàng thượng có thể tới Khuynh Nguyệt Điện thăm hắn, hắn tất nhiên cũng sẽ mỉm cười hoan nghênh.
Người trong ngực im lặng trầm mặc đến nửa ngày, Vũ Văn Quân Quyết vỗ nhẹ lưng hắn, cười nói: “Tử Thư, gọi tên ta.”
Mộ Tử Thư cười khúc khích, nhớ tới khi ở bên ngoài cung, Vũ Văn Quân Quyết cũng trêu đùa hắn như vậy.
“Quyết”
Lần này Mộ Tử Thư gọi tên cũng không còn lúng túng như khi ở bên ngoài cung, chuyện này trong lòng mình cũng có nhiều nguyên do.
Vũ Văn Quân Quyết nghe được tiếng xưng hô này trong lòng không biết vì sao lại cảm thấy thoải mái, khẽ hôn lên trán Mộ Tử Thư, đem người trong ngực tựa lên trên gối, lại đem chén cháo bưng tới, tự mình uy hắn.
“Đến, Hoàng nhi chúng ta cũng đã đói bụng rồi đi.”
Mộ Tử Thư lần nữa nghe được Vũ Văn Quân Quyết nói “Hoàng nhi chúng ta”, trong lòng cực kỳ ấm áp, mũi có chút cay cay, cong khóe môi, không cự tuyệt, chỉ nói: “Ta cũng đói bụng.”
Hai người một đút một ăn, có vẻ rất hài hòa ấm áp.
Có lẽ dạ dày trống rỗng, lần này Mộ Tử Thư ngoan ngoãn ăn hết một chén cháo.
Vũ Văn Quân Quyết đặt chén cháo đã hết ở một bên, cầm khăn lụa lau nhẹ môi Mộ Tử Thư, lại ôm người vào ngực, tay vuốt ve bụng hắn.
“Bây giờ nói, vì sao đánh Hoàng hậu?”
Vũ Văn Quân Quyết giọng nói bình thản cũng không có vẻ tức giận.
Mộ Tử Thư dò xét nắm tay Vũ Văn Quân Quyết trên bụng, thấy hắn không có cự tuyệt, liền đặt lên tay mình ngắm nghía, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Nếu ta nói không phải ta đánh Hoàng hậu ngươi tin sao?”
Vũ Văn Quân Quyết từ chối cho ý kiến, trở tay đùa bỡn bàn tay đang nắm trong tay, liếc mắt thấy trên cổ tay Mộ Tử Thư có một vệt dây nhàn nhạt.
Vệt dây kia không còn rõ ràng nữa, rất mờ, mờ đến nỗi cơ hồ không nhìn ra được, nhưng Vũ Văn Quân Quyết vẫn phát hiện thấy.
“Hôm đó nhiều người nhìn thấy ngươi ra tay, Tử Thư nếu nói không phải ngươi, vậy ngươi nói xem là ai?”
“Tử Thư không biết.”
“Không biết?”
Mộ Tử Thư dựa lưng vào trong ngực Vũ Văn Quân Quyết, không nhìn thấy vẻ mặt Vũ Văn Quân Quyết nhưng ngữ khí hắn tựa hồ như không tức giận. Vì vậy Mộ Tử Thư liền đánh bạo nói: “Quyết nhìn thấy vệt dây trên tay ta rồi sao? Hôm đó lúc ta xoay người chuẩn bị đi, chợt thấy trên cổ tay giống như có một sợi tơ nhỏ quấn lên, sau đó liền bị một cỗ lực kéo đánh Hoàng hậu.”
Vũ Văn Quân Quyết nhếc môi, ngón cái vuốt ve vệt dây trên tay Mộ Tử Thư.
“Xem ra lúc ấy còn có người lén lút sau lưng.”
Phỏng đoán của Vũ Văn Quân Quyết cũng chính là phỏng đoán của Mộ Tử Thư.
“Mặc dù Tử Thư không biết võ công, nhưng nếu Tử Thư muốn sử dụng một sợi tơ khống chế người, người nọ nội lực không vừa, mà một sợi tơ lại có thể chịu đựng được nội lực thâm hậu cũng nhất định không phải là một sợi tơ bình thường.”
Vũ Văn Quân Quyết cười cười, đầu tựa lên vai Mộ Tử Thư, hôn lên gò má hắn, nói: “Ngươi rất thông minh, theo trẫm biết băng tằm ti ngàn năm chính là một loại vũ khí, xem ra thủ đoạn trong hậu cung càng ngày càng nhiều.”
Câu nói sau cùng của Vũ Văn Quân Quyết, Mộ Tử Thư nghe được trong lòng không biết là tư vị gì, hình như hậu cung được cho là món đồ chơi, mà hắn bất quá cũng chỉ là một trong vô số món đồ chơi đó.
“Quyết biết là người nào sao?”
“Có khả năng là các tần phi trong hậu cung, nhưng cũng không thể loại bỏ các cung nữ thị vệ, chuyện này trẫm sẽ kêu Tác Tây đi tìm hiểu. Ngươi bị kinh sợ như vậy nên nghỉ ngơi một lát đi.”
Mộ Tử Thư vuốt cằm, biết mình cũng không giúp gì được cho việc điều tra.
Vũ Văn Quân Quyết đỡ Mộ Tử Thư nằm xuống nghỉ ngơi, thay hắn đắp kín chăn.
“Nghỉ ngơi thật tốt, buổi tối trẫm trở lại thăm ngươi.”
Mộ Tử Thư nhìn Vũ Văn Quân Quyết, thấy hắn phải rời đi chợt đưa tay kéo hắn, cầm tay hắn đặt lên bụng mình.
“Quyết, ta không hi vọng Hoàng nhi chúng ta gặp chuyện không may.”
Vũ Văn Quân Quyết nhìn ánh mắt kiên định của Mộ Tử Thư, ngần người, sau đó lại thở dài cười cười, cúi người hôn lên trán Mộ Tử Thư.
“Đứa ngốc, ngươi xem ban đầu chính là trẫm yêu cầu có đứa bé này, làm sao lại để nó gặp truyện không may?”
Mộ Tử Thư thấy an tâm, lại hỏi: “Ngươi sẽ bảo vệ hắn?”
Vũ Văn Quân Quyết hiếm khi thấy Mộ Tử Thư kiên trì muốn một cái đáp án như vậy, cười đảm bảo: “Được, trẫm sẽ bảo vệ Hoàng nhi của chúng ta.”
Nghe được lời cam đoan của Vũ Văn Quân Quyết Mộ Tử Thư mới yên lòng. Trong chốn thâm cung hắn không thể bảo vệ hài tử trong bụng, Vũ Văn Quân Quyết thân là Đế vương, nhất ngôn cửu đỉnh lời nói đáng giá ngàn vàng, hắn nói sẽ bảo vệ đứa bé này, tất không nuốt lời.
Mộ Tử Thư nhìn thân ảnh rời đi của Vũ Văn Quân Quyết, suy nghĩ mình ở trong hậu cung liên tiếp gặp phải chuyện không may, thật may là có Vũ Văn Quân Quyết che chở, nếu không chỉ với một mình hắn, không có quyền thế không thể che chở hài tử sống đến giờ.
Chẳng qua là hắn đối với mình có ý định như thế nào? Sau này có thể giống như lúc trước đối hắn ôn hòa?
Mộ Tử Thư nghĩ thầm, nếu là người nọ có tình cảm với mình, vậy là ở trong cung cũng có người nhớ, nếu hắn vô tình, thì sau khi sinh hài tử hắn sẽ rời đi Hoàng cung, dù sap người nọ cũng đảm bảo sau này sẽ bảo vệ hài tử.
Thật ra thì hắn không muốn gì nhiều, không cần nhược thủy tam thiên chích chủ nhất biểu ẩm, chỉ cần người nọ đích thực có lòng chờ đợi, hắn chỉ cần chiếm một vị trí nhỏ trong lòng.
Sau khi hài tử xuất thế mình đến tột cùng muốn đi con đường nào?
Hoặc giả, hắn có thể đánh cuộc.