Cô nhắm mắt chau mày, cứ đà này cô sẽ đập đầu xuống nền đất mà chết mất thôi!
Ngay lúc này, tất cả đồng đội của Thẩm Hoắc Nam chạy lại cùng nhau đỡ cô.
– Đội phó bạn gái anh đã có chúng tôi bảo vệ – Trác Vỹ nói rồi nháy mắt một cái.
– Bạn gái Hoắc Nam không sao rồi – Trương Thiệu Ngôn nói với cô.
Họ đỡ cô đứng vững, chỉ chút nữa là cô chầu diêm vương rồi!
Hạ Cẩm Chi thấy cô được nhiều người bảo vệ liền ghen tức nhưng nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của Thẩm Hoắc Nam cô ta lập tức bỏ chạy.
– Tiểu Sở cậu không sao? – An Huyệt hỏi.
– Không sao, cảm ơn các anh – cô cúi người cảm ơn.
– Không sao đâu, Hoắc Nam là đội phó của bọn tôi em lại là bạn gái của cậu ấy chúng tôi bảo vệ em cũng là điều hiển nhiên – Trác Vỹ trả lời.
– Thằng ranh, Tiểu Sở là bạn gái con sao không nói cho cha biết? – Thẩm lão gia nhéo tai anh.
– Cha…là hiểu lầm – anh vội trả lời.
– Chú…chú Thẩm, là hiểu lầm thôi chú đừng làm vậy với Hoắc Nam – cô vội thanh minh.
– Thằng ranh không công nhận bạn gái còn để bạn gái nói thay con biết tội chưa hả? – Thẩm lão gia nhéo tai anh mạnh hơn.
– Con biết con biết, cha buông con ra trước đã – anh trả lời.
Anh mà không thừa nhận thì thế nào tai anh cũng rách!
Cô tròn mắt kinh ngạc hôm nay là ngày gì thế? Trong phút chốc cô biến thành bạn gái của nam thần, có tin được không vậy?
Thẩm lão gia buông con trai mình ra quay lại nhìn cô cười đôn hậu, nói:
– Tiểu Sở thằng ranh này khiến con buồn rồi, sau này nó mà làm con buồn con cứ đánh nó, không thì nói với chú, chú sẽ dạy cho nó một bài học –
Cô ngơ ngác gật đầu vẫn chưa tin nổi những gì đang diễn ra.
– Thằng ranh đưa bạn gái con đi ăn, con bé đi cổ vũ con từ sáng giờ chắc cũng đói rồi – Thẩm lão gia nói.
Thẩm Hoắc Nam đi đến chỗ cô lườm Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn rồi nói:
– Đi thôi –
Cô lấy lại tinh thần, đưa tay ra ý bảo muốn nắm tay cô đây là được voi đòi tiên đây mà, Thẩm Hoắc Nam nhìn cô định trả lời không muốn thì bị Thẩm lão gia quát:
– Nắm tay con bé vào, bên ngoài nhiều người như vậy lạc mất thì sao? –
Thẩm Hoắc Nam cắn răng cam chịu nắm lấy tay cô, cô quay sang nói với An Huyệt:
– Ra cổng trường đi sẽ có người đón cậu –
An Huyệt cũng đành gật đầu nhìn cô bạn thân đang hạnh phúc rồi cũng lủi thủi ra cổng trường.
Chỉ khoảng 5 phút một chiếc Audi dừng trước cổng trường, An Huyệt ngước nhìn người bước xuống là Lý Phong.
Lý Phong bước đến chỗ An Huyệt, nói:
– Lên xe tôi chở em đi ăn –
– Sao anh lại đến đây? – An Huyệt ngạc nhiên.
– Tiểu Sở giao em cho anh, bảo anh phải bảo vệ em an toàn sao nào, em không thích đi cùng với anh à? – Lý Phong hỏi.
– Không có không có, chúng ta đi thôi – An Huyệt cười ngại ngùng trả lời.
” Có hạnh phúc nhưng cũng không quên bạn thân, Lý Tiểu Sở cậu đúng là người bạn thân của năm ” suy nghĩ của An Huyệt.