“À lúc sáng cô dọn phòng hút được cả một nhúm lớn lông động vật màu trắng. Mịn giống lông mèo nên cô mới thắc mắc. Nhà mình làm gì có nuôi động vật.”
Sắc mặt anh lập tức đổi đổi. Nhớ lại con vật nhỏ ở vườn tối qua rõ ràng là anh không hề mang nó lên phòng. Phòng anh lại ở tầng hai cửa đóng kín vậy nó lên được bằng cách nào chứ?.
Anh trả lời cho qua chuyện.
“Chắc là mèo hoang vào nhà. Sau này con sẽ đóng cửa kín hơn.”
Hoàng Trân xụ mặt xuống.
“Em thực muốn nuôi một con.”
Ăn tối xong Hoàng Minh trở về phòng ngủ của mình kiểm tra nhanh lại cửa kính của mình ban công và cả xung quanh xem có kẻ hở nào mà con vật nhỏ đó có thể chui vào được hay không? Ban công cao hơn mặt đất rất nhiều.
Xung quanh cũng không có cây cao để bám vào để trèo lên. Chưa kể cửa kính anh luôn khóa kín không hề mở ra. Còn khả năng đi vào từ cửa chính rồi trèo lên phòng mở cửa phòng anh đi vào chính là bất khả thi.
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu. Đúng lúc định bỏ qua để đi vào nhà vệ sinh thì chuông điện thoại anh reo. Là tin nhắn của Bạch Thiên. Vừa mở lên thiếu chút nữa là anh đã chửi thề một tiếng.
“Nghe nói anh tìm tôi, nhớ tôi sao?”
Đôi tay run run vì tức giận anh cố gắng bấm trả lời không những trả lời cay độc mà còn in hoa.
“LIÊM SỈ CỦA CẬU BỊ CHÓ ĂN SAO?”
Không đầy một phút tin nhắn liền được phản hồi. Đọc xong Hoàng Minh liền xanh mặt vì tức giận.
“Anh không nhớ tôi cũng được, nhưng tôi nhớ anh thì sao?”
Định giơ điện thoại lên quăng đi nhưng cuối cùng cũng không nhịn được mà nhập tin nhắn trả lời. Vẫn không tắt in hoa nghĩ gì nhắn đó một chữ ngắn gọn.
“CÚT!”
Hoàng Minh bên đây thì tức lên khói xanh trên đầu. Chính thức quăng cái điện thoại tội nghiệp qua một bên rồi cả người phát hỏa chui vào nhà vệ sinh dội nước từ trên xuống dưới. Có lạnh bao nhiêu cũng không hết tức giận được.
Còn Bạch Thiên bên đầu dây bên kia đã thỏa mãn tới tóc muốn phát sáng lên. Cậu cứ nhìn chằm chằm vào hai tin nhắn to đùng trên điện thoại mà thích thú không thôi. Cậu chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có thể có được cảm giác vui vẻ vì trêu chọc chân mệnh của mình tới như vậy.
Lăn qua lăn lại trên giường nghía mãi cho đến khi điện thoại lại báo thêm một tiếng báo tin nhắn tới nữa sắc mặt cậu liền lạnh lại. Bấm mở ra xem liền nhếch môi cười.
“Tôi đã liên hệ xong, cuối tuần này cùng tôi đi một chuyến.”
“Tốt!”
Bạch Thiên mãn nguyện để điện thoại qua một bên nằm ngữa ra đặt tay phải lên tim mình nghĩ tới Hoàng Minh rồi thoải mái đi ngủ.