“Cứ rên đi.” Đường Chu phun gậy th*t trong miệng ra, tay phải duỗi lên trên lần mò, giải thoát cánh môi khỏi hàm răng Hà Tử Vi, sau khi mất đi áp lực thì màu môi vừa mới trắng bệch lập tức đỏ thẫm, có chút sưng, như thể một giây sau sẽ có giọt máu êm dịu xuất hiện. Đường Chu luồn ngón trỏ vào khóe miệng của Hà Tử Vi, dây dưa cùng đầu lưỡi mềm mại, nét mặt mang theo ý cười, “Trong mơ thoải mái hơn hay hiện tại thoải mái hơn?”
Ánh mắt Hà Tử Vi lấp lóe giãy dụa mãnh liệt, bởi vì kiềm chế quá mức mà nom có hơi đau khổ. Đường Chu cúi đầu xuống, tay trái lại vuốt ve miệng huyệt nho nhỏ trơn trượt kia lần nữa, màu sắc phấn nộn bởi vì ứ máu mà càng thêm hồng hào, hắn chậm rãi cúi người, như gần như xa mà hôn lên địa phương sắp sửa dung nạp hắn.
“Oái… Đừng!… A…. Aha…” Toàn bộ run rẩy dữ dội và giãy dụa của người dưới thân đều bị đè xuống, Đường Chu nhấn Hà Tử Vi lại rồi đâm lút cán, thúc đến nỗi khiến người kia run bần bật.
Bởi vì khiếp sợ bất ngờ và tâm lý hổ thẹn mà nước mắt tràn mi, tiếng rên rỉ đầu tiên phá giới, giống như hòa thượng tu bế khẩu thiền buông bỏ mọi phiền não, cánh môi mỏng kia dần hé mở, âm cuối rung động liên tục tràn ra từ giữa hàm răng, tình cờ xen lẫn chất giọng nghẹn ngào.
“Quá… Ư… Quá nhanh… Làm ơn….” Hai chân Hà Tử Vi vô lực treo trên khuỷu tay Đường Chu, mũi chân mỏi đến cực hạn, cậu mềm giọng cầu xin Đường Chu: “Cậu… A… Chậm, chậm một chút… Hức…”
“Ngoan.” Hai tay Đường Chu vuốt ve mu bàn tay Hà Tử Vi, mười ngón tay đan xen kéo người lại gần, thân dưới càng thêm kiên định liều mạng đâm rút, gân mạch của dương v*t hắn phồng lên, dòng máu bên trong kích động thỏa mãn, gia tăng tần suất nhanh hơn mà hung ác khai thác hang động mềm mại từng đợt từng đợt, khiến cậu phải thừa nhận tiếng nức nở nghẹn ngào của chính mình.
“Ngoan nào.” Đường Chu lại lên tiếng trấn an, dương v*t không ngừng ra sức nghiền ép tuyết tiền liệt, âm thanh cùng động tác khác nhau một trời một vực, nhu hòa giống như đang dệt một giấc mộng xinh đẹp huyền ảo, “Sẽ rất thoải mái.”
“A… Chỗ đó… Đừng… Á… Đừng mà…” Vừa rồi vừa tăng tốc tần suất đỉnh lộng sau huyệt, phần bụng Đường Chu kéo căng ra đường cong trông rất đẹp, mông eo hoạt động mạnh mẽ, mang theo mỹ cảm của sinh mệnh. Bắp thịt cả người Hà Tử Vi căng cứng co rút, lại chẳng làm được chút gì, ngón chân cuộn tròn run cầm cập, vẻ mặt cậu tràn đầy mê man nhìn Đường Chu, khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt lệ. Cậu mở to mắt gọi tên đối phương: “Đường Chu…”
“Ừ?” Đường Chu khẽ đáp lời, cúi người dịu dàng liếm hôn khóe mắt ẩm ướt đỏ bừng đang không ngừng rơi lệ.
Linh hồn đã bị kéo ra khỏi thân thể, Hà Tử Vi cảm giác được làn da nóng bỏng của Đường Chu dán vào, cậu bị không khí bốc hơi bao trùm, bắp thịt bủn rủn như thể bị ném vào một nồi nước nóng đang chậm rãi sôi lên, ý thức rời rạc, ngay cả xương cốt cũng muốn tan chảy.
“Đường Chu… A…” Hà Tử Vi lại kêu một tiếng, âm thanh nho nhỏ y hệt hô hấp, cậu cảm thấy có thứ gì đó nghẹn ở cổ họng tha thiết muốn bật ra. Một lát sau cậu run rẩy bắn tinh, trong tiếng kêu sợ hãi và khóc lóc, cậu cảm nhận được một luồng tinh dịch giống như súng nước cao áp phun lên trên tuyến tiền liệt, nóng đến nỗi trước mắt cậu trống rỗng.
dương v*t rút ra sau khi đã giải phóng, vách ruột mất đi dương v*t bao bọc bèn co rút lại theo quán tính, dịch đục không còn bị tắc nghẽn, chậm rãi chảy ra khỏi miệng nhỏ, rơi xuống ga trải giường, thấm ướt một bãi.
Đường Chu đi nhặt điện thoại rơi dưới chân giường, vẻ mặt mềm mại ôm người, Hà Tử Vi vẫn chưa thoái khỏi trạng thái bủn rũn sau khi bắn tinh, từ từ nhắm chặt hai mắt hồi phục hô hấp, trên xương quai xanh mang theo mấy quả dâu tây.
“Mệt à?” Đường Chu nhìn chằm chằm xương quai xanh của người kia một lát, cái tay đang khoác lên bả vai Hà Tử Vi vuốt nhẹ hai lần trên làn da bóng loáng, sau đó tiện tay tay bấm vào album ảnh mở ra kiệt tác trả thù lúc trước, “Hay là cứ ngủ tiếp chút đi?”
Tứ chi Hà Tử Vi khôi phục được chút sức lực, lắc đầu, vươn tay đẩy Đường Chu, lôi khăn tắm bắt đầu lau chùi thân thể.
“Lát nữa muốn ăn cái gì?” Đường Chu trở về chỗ xem xong tất cả, xóa toàn bộ từng tấm một.
“Cứ làm như tớ muốn ăn cái gì thì ăn ấy? Đậu má tớ muốn ăn tiết canh đó!” Sau khi tỉnh táo Hà Tử Vi hết sức xấu hổ giận dữ, giờ này phòng ngủ đã bị cắt nước nóng rồi, nhớp nháp đầy người cũng chỉ có thể cầm khăn ướt xử lý đơn giản, vừa nghĩ tới việc phải mang theo đống dấu vết sót lại vượt qua một ngày, cậu bèn cảm thấy rất chi là thiệt thòi, bắt đầu nhỏ giọng lầm bầm: “Cậu… Sao cậu cứ như vậy suốt… Còn không thèm mang bao…”

Mao huyết vượng (Tiết canh)
Đường Chu ngẩng đầu nhìn cậu hồi lâu, cũng chẳng thèm để bụng về hành vi trở mặt không nhận chịch này, cả buổi mới đứng dậy xoa xoa đầu cậu: “Chờ tớ.”
Hà Tử Vi lau xong người lẫn mặc đồ lót chỉn chu, bèn tự giận mình co quắp nằm bất động trên giường. Đợt cảm mạo này bắt đầu bằng một hiệp, cũng kết thúc bằng một hiệp, thật mẹ nó có đầu có đuôi trước sau vẹn toàn! Cậu đã quen với tác phong sinh hoạt “Cậu nói phần cậu, tớ làm phần tớ” của Đường Chu, cho nên chả dám chờ mong gì vào bữa cơm này, ai mà ngờ Đường Chu thực sự mua tiết canh trở về.
Đáng nhẽ món ăn phải bóng nhẫy dầu mỡ giờ đây chẳng nhìn ra dáng vẻ vốn có, nước lèo không hề thấy một chút ớt nào. Hà Tử Vi dùng vẻ mặt “Cậu có bị thiểu năng không?” nhìn Đường Chu: “Cậu đừng gạt tớ nữa, cái này mà là nước dùng tiết canh hả?”
“Sao nói nhảm nhiều dữ vậy?” Đường Chu nhớ tới biểu cảm muốn nói lại thôi của chủ quán khi vừa nghe câu “Tiết canh không bỏ ớt” ban nãy, còn dùng cả ánh mắt trìu mến nhìn trẻ bị đao.
Hà Tử Vi cân nhắc phía dưới của mình, rốt cuộc vẫn lựa chọn lấp no bụng trước, cậu ăn một đũa: “Khó nuốt quá à.”
Đường Chu giật đôi đũa trong tay cậu nếm thử một miếng, sau đó tỏ vẻ đồng ý gật đầu: “Ăn mau, ăn không hết chơi chết cậu.” Sau đó Hà Tử Vi trơ mắt nhìn người này mở một phần gà xào ớt thơm nức mũi.
Tại sao lại có loại người mặt dày trơ trẽn như vậy trên đời chứ? Hà Tử Vi bày tỏ sự kinh hoàng, dưới cơn phẫn nộ ăn đặc biệt sung sức.
Qua cả buổi giọng Đường Chu mới vang lên từ bên cạnh: “Muốn ăn cái gì thì để dành trước, ngày mai dẫn cậu đi.”
Hà Tử Vi không trả lời, chỉ là động tác ăn uống thoáng dừng lại một chút. Cậu thấy mình nên đi bệnh viện kiểm tra thôi, chẳng biết mắc phải thói xấu gì, cớ sao dạo gần đây luôn cảm giác nhịp tim đập thất thường thế nhỉ?