Lục hoàng tử nhướn mày, chưởng môn sợ hãi la lên: “Mau tránh ra!”
Lục hoàng tử hừ lạnh, ánh mắt nhìn gian tế có chút khinh thường.
Các đệ tử môn phái bồn chồn, vũ khí là Lục hoàng tử mang tới, chẳng lẽ hắn có vũ khí bí mật có thể giải quyết chuyện này?
Bọn họ đã đoán đúng, Lục hoàng tử quả thực có vũ khí bí mật.
Khóe môi hắn cong lên, híp mắt nhìn tên gian tế chỉa súng vào mình này, sử dụng tất sát kỹ vô hiệu hóa vũ khí.
“Ta cá là trong súng của ngươi không có đạn.”
Tên gian tế trợn to mắt, như là gặp được đại địch, không thể nào?!
Hắn đè cò súng trong tay xuống, không có bất cứ động tĩnh gì!
Ông Trời ơi! Đã cho hắn thần khí như vậy, tại sao còn đoạn tuyệt đường lui của hắn?
Tên gian tế quỳ rạp xuống đất, lệ chảy ra từ khóe mắt, hắn thua rồi…
Hành động này của Lục hoàng tử giúp môn phái giải quyết được một mối họa lớn, ánh mắt mọi người nhìn Lục hoàng tử đã mang lên sự kính ngưỡng.
Chưởng môn vỗ vai hắn, vì để cảm ơn, ông cho hắn một lời hứa, về sau nếu Lục hoàng tử gặp khó khăn gì có thể trực tiếp tới tìm ông.
Lục hoàng tử cũng dùng tư thế huynh đệ thôi mà vỗ lại vai chưởng môn.
Chính ngay lúc này, viên Đá Nữ Oa trên người Lục hoàng tử phát ra tia sáng chói mắt, loáng thoáng có thể nghe thấy một giọng nói uy nghiêm nói với hắn rằng.
“Nhân loại, ngươi giúp đỡ môn phái giải quyết được mối nguy ngày trước, phẩm tính thật là hiếm có. Vì để khen thưởng, ta sẽ thỏa mãn một điều ước của ngươi…”
Lục hoàng tử không thể tin được há hốc mồm, á đù, xài được hả?!
Hắn xoa tay ra vẻ hưng phấn hỏi: “Ước gì cũng được hả?”
Giọng nói khựng lại, rồi tiếp: “Ờ… Đều được.”
Lục hoàng tử hít mạnh một hơi, nói ra điều ước nghìn vạn năm qua mọi người muốn ước nhất.
“Ta muốn có thêm mười điều ước nữa…”
Giọng nói nghẹn lại, tia sáng lập lòe, như là nghe được một điều khó tin gì.
Lục hoàng tử sờ mũi, tự biết đuối lý, hắn quyết định lui một bước: “Hoặc không thì ngươi cho ta một bông hoa bảy màu, mỗi cánh hoa tương ứng với một điều ước…”
Giọng nói:…
Tia sáng Đá Nữ Oa phát ra chớp tắt ngày càng nhiều, như là bị chập mạch vậy.
Cuối cùng trong sự căng thẳng của Lục hoàng tử, giọng nói vẫn uy nghiêm, nhưng lại như giải quyết việc chung mà phun ra một chữ: “Cút.”
Lục hoàng tử: “…” Được rồi, ta hiểu.
Lục hoàng tử muốn thử đổi một điều ước thiết thực hơn, nhưng Đá Nữ Oa đã giận.
Mặc cho hắn xoa thế nào, nó vẫn không có động tĩnh.
Thậm chí thấy hắn xoa mạnh quá, Đá Nữ Oa còn sẽ nhàn nhạt nói một câu: “Xin lỗi, Đá Nữ Oa ngài gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry, bla bla…”
Lục hoàng tử:… Được lắm!
☆
Giải quyết xong chuyện ở đây, Lục hoàng tử cuối cùng cũng có thể về nhà!
Sáng tinh mơ dậy thu dọn hành lý xong, hắn và người ngoài hành tinh cưỡi ác long băng rừng vượt biển, về tới bờ biển ở huyện thành nhỏ năm xưa.
Hải Thần nhìn thấy Lục hoàng tử hai mắt rưng rưng, giống như thấy được người thân, thuộc hạ và dân chúng địa phương cũng vui mừng khôn xiết.
Lục hoàng tử cảm động không thôi, đội quân của hắn đã có chút thành tựu rồi.
Lục hoàng tử gật đầu, hắn rốt cuộc cũng là một hoàng tử có thực quyền.
Đương nhiên mấy cái này chỉ là chuyện nhỏ, khiến hắn nhớ mong nhất chính là ruộng dưa của mình.
Hắn dọn tới cái chòi bên ruộng, mỗi ngày nhìn những quả dưa hấu tươi ngon dưới đất mà lòng đầy thỏa mãn.
Hải Thần nhớ hắn lắm, mang theo đống hải sản mình gom góp được vồn vã để xuống trước mặt Lục hoàng tử, hai mắt lóe lên ánh sao nhìn hắn.
Lục hoàng tử nhìn đống hải sản cao hơn mình không biết bao nhiêu lần này nuốt nước miếng một cái, đột nhiên cảm thấy áp lực quá.
☆
Lục hoàng tử tuổi trẻ tài cao, tự nhiên hấp dẫn không ít trái tim thiếu nữ. Trong số những người theo đuổi có thực lực nhất chính là hoa hậu đầu làng.
Bất luận là tướng mạo hay giọng nói, nàng đều là người nổi bật nhất!
Chớ nói chi là những mánh khoé theo đuổi lãng mạn của nàng, chậc chậc… Mọi người đưa tặng biệt hiệu Bông hoa lãng mạn nhất.
Buổi sáng, một luồng khói bếp bốc lên từ đống thịt quay của Lục hoàng tử, Hải Thần ngồi bên cạnh nuốt nước miếng, đã sắp không kiềm được rồi.
Đột nhiên, Lục hoàng tử nghe được tiếng kèn Xô-na, hắn quay đầu lại, chỉ thấy trên đỉnh núi có một bụi hoa cải dầu màu vàng cực kỳ tươi rói.
Lục hoàng tử thấy sai lắm, vì thế mặc cho Hải Thần oán giận hắn vẫn đi về phía bụi hoa ấy.
Năm đó, hoa cải dầu nở rực rỡ, có thiếu nữ mặc váy màu vàng đứng giữa bụi hoa vừa thổi kèn Xô-na, vừa cười nhìn hắn.
Giống như thấy được người trong lòng, tiếng kèn nhẹ bổng rồi trở nên nhanh hơn, nghe rất vui tươi.
Một cơn gió thổi qua, đánh rối mái tóc đang xoã tung của nàng, thiếu nữ như e thẹn vừa thổi kèn Xô-na vừa chạy.
Lục hoàng tử:… Dị hợm vãi.
Sau đó Lục hoàng tử sai người xây dựng một tiệm thuốc chuyên trị bệnh tâm thần, đồng thời nói với mọi người, có bệnh không được ngưng thuốc, đừng tiếc rẻ tiền bạc, vì phòng ngừa có bệnh không đi khám, bệnh tâm thần trốn trại, khám bệnh đều miễn phí.
Mọi người vỗ tay ào ào, nói Lục hoàng tử có lòng nhân hậu, thật là Bồ Tát sống.
Lục hoàng tử gật đầu, hắn cũng thấy như vậy.
Đêm xuống, Lục hoàng tử đột nhiên nghe được tiếng sột soạt ở ngoài ruộng. Hắn giật thót lên, vội vã bò dậy cầm lấy cây xiên để ở đầu giường xông ra ngoài.
Vẫn là thiếu nữ màu vàng nhạt ấy, dưới ánh trăng trong ruộng dưa, nàng nhìn Lục hoàng tử một cách sợ hãi.
Lục hoàng tử thấy vậy còn không rõ ràng sao, hắn hét lên một tiếng: “Ăn trộm đừng chạy!” Nói rồi liền ném cây xiên qua.
Thiếu nữ: “…”
Sau đó nữa Lục hoàng tử mới biết, thì ra thiếu nữ đó thích mình hơn nữa lúc ấy là đang theo đuổi mình, Lục hoàng tử nháy mắt bừng tỉnh ngộ.
Mưu sĩ vỗ vai hắn: “Điện hạ, có hối hận không?”
Ánh mắt Lục hoàng tử nhìn mưu sĩ rất quái dị: “Sao ta phải hối hận chứ?”
Mưu sĩ:???
“Không phải đâu, nàng ta không đủ đẹp à?”
Lục hoàng tử nhớ lại rồi gật đầu: “Là rất đẹp, rồi sao?”
“Vậy ngài…” Mưu sĩ chỉ vào hắn nửa ngày không nói nên lời.
Lục hoàng tử nhìn quanh một hồi, như là bật mí bí mật gì kéo mưu sĩ tới cái góc không người, rồi lén lút nói: “Uổng cho ngươi tự xưng là mưu sĩ, sao ngươi ngốc quá vậy! Không phát hiện ra bẫy rập trong đó à?!”
Mưu sĩ giật mình! Cái gì? Hắn thế mà không phát hiện, lẽ nào trong đó còn có kỳ hoặc khác?
Lục hoàng tử nhỏ giọng phân tích với mưu sĩ: “Ngươi xem, độc thân tốt biết bao, độc thân ta có cả ruộng dưa. Mà nếu thêm nàng, chẳng phải là bị bắt chia phân nửa à? Ngươi không cảm thấy lòng dạ của nàng ta xấu quá sao?”
Mưu sĩ:???
“Nếu phân tích theo đà này…” Ánh mắt của Lục hoàng tử tối xuống: “Xem ra nàng ta mưu đồ không phải là ta, mà là dưa hấu của ta, tài sản của ta! Ánh mắt tốt đấy, nhưng tâm cơ quá sâu…” Lục hoàng tử cảm thấy suy nghĩ của mình là đúng, thậm chí hắn có chút may mắn mình đã làm ra lựa chọn chính xác.
Mưu sĩ:… Giựn!
…