Đúng vậy, nếu gặp tiện nhân, phải đề phòng cô ta dùng trò thấp kém, nếu như cô ta giả vờ vịt lăn xuống, Nghê Già lại trở thành kẻ ác.
Tuy rằng cô muốn đánh cô ta lắm, đánh cô ta chết đi!
Nhưng cô càng không muốn thắng lợi quang minh chính đại hôm nay bị vấy bẩn như thế!
Đánh người khác cũng không khác gì tự bôi tro trát trấu vào mặt mình!
Roi ngựa còn xoay vài vòng trước đầu ngựa, hoàn toàn khiến cho con ngựa theo phản xạ giảm tốc độ.
Ninh Cẩm Nguyệt không kịp phản ứng, chỉ biết trừng trừng nhìn Nghê Già phóng quá, vượt quá vạch đích.
Ninh Cẩm Nguyệt đứng giữa sân, gần như không thể tin nổi.
Nghê Già vậy mà lại chịu một roi của cô ta, không đánh trả, để cho cô ta cũng không có cơ hội giả làm người bị hại.
Nghê Già còn làm ngựa cô ta dừng, lần này, cô ta rõ đầu rõ đuôi thua rồi, hơn nữa, dù thua, cũng thua quá không quang vinh! Thua mất hết mặt mũi!
Nghê Già chậm rãi giảm tốc độ, dừng lại trước mặt mọi người.
Cô cởi mũ bảo hiểm, từ từ trượt xuống, vừa cởi bao bảo hộ ở khuỷu tay, vừa tươi cười chào hỏi với những người xem còn ngơ ngác.
Tất cả mọi người đều không phản ứng kịp được không hả?
Cô nhìn Việt Trạch, tự hào ngước mặt lên:
“Tôi thắng, 5 bộ dây chuyền sản xuất, có thể bán cho Hoa thị rồi!”
Còn nói mười phần phấn khích như vậy, giống như đây là cái cô nên được.
Có điều, đúng là cái này cô nên được.
Đôi mắt của Việt Trạch vẫn im lìm, nhìn chăm chú khuôn mặt tươi cười rực rỡ trong nắng của cô, ánh nắng vàng từ trong đáy mắt cô tỏa ra, nhìn thật ấm áp, thật sự chứa một sự kiêu hãnh đến tự đại không hề che giấu.
Nhưng không làm cho người ta ghét chút nào, ngược lại, giống như rất chân thật, hồn nhiên không hề giả tạo.
Anh gật đầu: “Cô nên được như thế!”
Cô nhếch miệng nở nụ cười, lúc này cô giống hệt một đứa trẻ con: “Cảm ơn Việt tiên sinh!”
Nói xong, cô giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, nhẹ nhàng tháo hệt đồ bảo vệ trên người.
Việt Trạch buông mắt, nhìn thoáng cánh tay cô, trên làn da trắng nõn, nổi bật một vết tụ máu bằng hai ngón tay, từ từ chạy dọc, nửa cánh tay đều bị thương.
Có điều có thể là da cô mẫn cảm, xung quanh vết tụ máu cũng sưng lên rất to, cánh tay mảnh khảnh thoạt nhìn giống như sưng đỏ toàn bộ, rất dọa người.
Tần Cảnh nhìn vết thương, định nói, không ngờ Việt Trạch nhàn nhạt lên tiếng,
“Anh đưa em đi bệnh viện!”
Nghê Già không để ý phẩy tay: “Không cần, tôi có tài xế mà! Hơn nữa không phải mọi người còn phải đi ăn sao?”
Việt Trạch yên lặng, cũng không vì bị từ chối mà tâm trạng có gì thay đổi, mà rất bình thường hỏi: “Em không đi?”
Động tác trên tay Nghê Già khựng lại.
Đoạn hội thoại này là sao?
Chúng ta có thân quen vậy không?
Nếu thân quen vậy, sao lúc nãy nhiều cơ hội như vậy mà toàn hững hờ không hề có ý giúp đỡ gì thế?
Có điều, Nghê Già thầm hừ một tiếng, tôi cũng không cần đàn ông ra tay cứu giúp.
Ninh Cẩm Nguyệt phía sau uất hận đến mắt đỏ hồng, đi viện? Đi ăn? Việt Trạch sao lại đối tốt với một cô gái xa lạ như thế? Con bé này lại còn ở lại đây nói nói gì, vết thương trên tay đây là muốn khiến người ta đáng thương sao?
Mạc Doãn Nhi cũng vẻ mặt khó ở.
“Không đi!” Nghê Già tùy tiện cười cười, nhưng rõ ràng nụ cười bớt tươi hẳn. Lúc nãy cười xán lạn chỉ là nhất thời vui sướng vì thắng cuộc, nhưng giờ bình tĩnh lại, đương nhiên phải thay đổi vẻ mặt đề phòng có chừng mực.
Nghê Già lạnh lùng nhìn Ninh Cẩm Nguyệt, lấy tư thái người thắng cuộc nở nụ cười: “Thứ của tôi đã trở về tay tôi, ở lâu cũng vô ích. Ngại quá, quấy rầy kế hoạch mọi người rồi! Mọi người tiếp tục đi!”
Cô nói “ngại quá”, nhưng lại tùy tiện nhếch khóe môi, không chút ngượng ngùng, rõ ràng là tỏ sự coi thường những người này.
Cô cười xinh đẹp lạ kì, xoay người mà đi, để lại một bóng lưng mỹ lệ mà phóng khoáng.
#
Mãi cho đến bãi đỗ xe rồi, Nghê Già mới đau đến ngồi xổm xuống đất, ôm cánh tay gần như hét chói tai, đau đến nước mắt gần chảy ra,
Ninh Cẩm Nguyệt, một roi hôm nay, ngày nào đó nhất định đủ vốn lẫn lời trả lời cô!
Tài xế nhìn trong kính chiếu hậu thấy Nghê Già và vết thương trên tay cô, càng hoảng sợ, nhanh chóng bước xuống xe: “Đại tiểu thư, tay cháu làm sao vậy? Nhanh lên xe, chúng ta đi bệnh viện!”
“Không cần!” Nghê Già nhịn đau chui vào trong xe, “Đến căn cứ Nam Sơn của trường quân đội đã, còn đón Nghê Lạc!”
Đã cuối tuần rồi, nếu còn để Nghê Lạc ở cái chỗ kia, không chừng nó sẽ phát điên lên thật mất.
Năm ngày không gặp Nghê Lạc, cũng không rõ ở trường nó có gây rối lắm không.
Căn cứ Nam Sơn của trường quân đội thực ra là một nơi chuyên dùng quản lý thanh thiếu niên hư hỏng, hoàn toàn theo nguyên tắc quản lý quân sự hóa rất nghiêm khắc, cấm dừng bất kỳ loại thiết bị điện tử truyền tin nào, bao gồm điện thoại di động. Căn cứ ở trên núi, học viên cơ bạn trốn cũng không ra được.
Làm vậy, Nghê Già cũng rất đau lòng, rất rất bất đắc dĩ. Nhưng chẳng còn cách nào, cô phải tìm cho Nghê Lạc một đường xuống ngựa. Cho nó biết, cho dù chính cô không tự trói được nó, cô cũng có N cách để kiềm chế nó.
Lúc Nghê Già thấy Nghê Lạc, cậu đang cầm chổi to quét lá rơi trước nhà kí túc. Đa số học viên bởi vì quầy rối quá, đều bị người nhà nửa năm mươi tháng nhốt ở đây, cuối tuần cũng không ai đón về, cho nên Nghê Lạc cũng không cô đơn lắm.
Cậu còn vô cùng biết tự làm mình vui vẻ, quơ chổi như võ lâm đại hiệp, loay hoay làm đủ các chiêu thức tự cho là rất cool ngầu, còn làm trò gì gió thu cuốn lá vàng, làm lá cây xanh bay khắp trời.
Nghê Già nhịn không được khẽ cười, thanh âm ấm áp như mặt trời chiều cuối xuân: “Nghê Lạc!”
Nghê Lạc vừa quay đầu lại, thấy cô, sửng sốt nửa giây, lập tức mặt ngây ra chạy đến, ánh sáng đỏ hồng lấp lóa tỏa ra trên tóc cậu.
Hai ngày đầu cậu vừa đến hận muốn chết, đáng tiếc không biết phát tiết vào đâu. Điện thoại cũng mất, ngày nào trong đầu cũng nghĩ rằng chờ cậu ra ngoài nhất định phải bóp chết Nghê Già, ngay cả đêm nằm mơ cũng bóp cổ cô lay lay lay.
Nhưng mới qua ba bốn ngày sau, cậu lại vô cùng mong muốn, có người đến gặp cậu là tốt rồi, cho dù là Nghê Già cậu thống hận nhất trên đời.
Ngoài nhà kí túc còn một hàng rào sắt, từng thời điểm học sinh được ở chỗ nào đều là quy định nghiêm khắc, cho nên, Nghê Lạc còn không ra được, chỉ có thể đứng nói chuyện với Nghê Già qua hàng rào.
Cảm giác vui mừng trong chốc lát khi nãy trôi qua rất nhanh, giờ thì cậu rõ ràng, cậu oán hận cô lắm!
Cậu trừng mắt nhìn cô, ánh lửa trong mắt phừng lên mười mấy giây. Hai tay cũng hung dữ bám hàng rào, như thể đó là đầu Nghê Già vậy.
Nghê Già thấy cậu nổi giận đùng đùng, cũng không buồn chút nào, ngược lại còn cười khanh khách: “Nghê Lạc, nhìn em này, có giống trẻ con lần đầu tiên bị mẹ đưa đi nhà trẻ không, ngày nào cũng đứng ở cửa ai oán nhìn ra, “
Nghê Già tự động bổ não một bạn tiểu Nghê Lạc phiên bản chibi, tay nhỏ bám cửa nhà trẻ, đôi mắt nhỏ nhỏ to tròn rưng rưng nước giữa gió xuân,
“Khóc nghĩ, “ma ma sao còn chưa đón con?” thật là đáng yêu quá thể!”
____________________________________
Đột nhiên chương này ai cũng ngọt ngào thế này. Anh Việt bắt đầu có chuyển biến rồi nhá.