Người trên bàn nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến sẽ là Thẩm Ngật Tây, hơn nữa anh vừa có hành động kia, đang xem là người nào gọi trà sữa lại như thế nào chính là anh, anh mở miệng mọi người lúc này ngơ ra.
Thẩm Ngật Tây cũng đã đứng dậy, đẩy ghế dựa ra hướng cô đi qua.
Anh hơi cúi người nhận túi đồ lớn trong tay cô, thuận thế nhẹ nghiêng đầu tới gần bên tai cô, rầu rĩ bật cười: “Điện sớm chút thì tốt hơn rồi.”
Túi nilon to, ngón tay hai người khó tránh khỏi chạm vào nhau.
Khớp xương ngón tay nam sinh rõ ràng xoa xoa qua ngón tay cô, gầy nhưng có lực.
Lộ Vô Khả đột nhiên rút tay về.
Thẩm Ngật Tây nghĩ đến xúc cảm vừa rồi trên tay thật mềm mại, đỉnh đỉnh răng.
Lỗ tai bị giọng nói trầm ấm của anh làm cho một trận ngứa ngáy, Lộ Vô Khả theo bản năng lui về sau một bước.
Thẩm Ngật Tây nhướng mi, nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm.
Lộ Vô Khả nhìn không ra anh đang nghĩ cái gì.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Cô dùng gương mặt đơn thuần với biểu cảm bình thường nhất có thể mê hoặc người nói với anh: ” Số điện thoại kia không phải là của tôi, là của đồng nghiệp.”
Thẩm Ngật Tây nhìn cô, không nói chuyện trong một lúc lâu.
Lâu đến Lộ Vô Khả không biết anh phải chăng thật sự đã tin.
Kết quả là nghe anh cười hừ một tiếng, dò xét cô: ” Em cảm thấy tôi sẽ tin?”
Cô dùng vẻ mặt không quan tâm đối với người này.
Anh vẫn nhìn cô, Lộ Vô Khả đơn giản bình nứt không sợ vỡ: ” Tuỳ anh tin hay không.”
Trà sữa cũng đưa đến tay khách, cô tự nhiên có thể đi, nói xong xoay người đã muốn đi.
Kết quả tay bị người nắm được, Lộ Vô Khả sửng sốt, muốn hất tay anh ra: “Anh làm cái gì vậy?”
Thẩm Ngật Tây giống như không cảm giác được là cô đang phản kháng, nam sinh sức lực lớn, nữ sinh căn bản không lay chuyển được.
Anh liếc nhìn tay cô.
Quả nhiên, đều bị túi trà sữa to siết đến đỏ.
Thật mẹ nó da mịn thịt mềm.
Lộ Vô Khả hất tay anh ra, Thẩm Ngật Tây nhìn bộ dạng cô thế này ở bên cạnh cười cười.
Cô phớt lờ anh, xoay người đi ra khỏi quán, băng qua đường.
Thẩm Ngật Tây tay đút trong túi, nghiêng đầu đầy hứng thú nhìn bóng lưng cô dần đi xa, xoay người đem túi trà sữa đặt trên bàn: ” Chia ra đi.”
Người trên bàn cứ như vậy xem anh trêu chọc cô gái nhỏ nhà người ta.
Ở đây chỉ có Tề Tư Minh biết sự tình, anh vừa về chỗ liền bị Tề Tư Minh một quyền đấm lên ngực, khà khà cười: “Thực sự chỉ có cậu như vậy thôi Ngật ca, cứ thế đem số điện thoại người ta tới tay.”
Nói đến đây, Thẩm Ngật Tây nhớ lại dáng vẻ cô vừa không tình nguyện gọi cuộc điện thoại này.
Suy nghĩ trong lòng cô nhóc này thật sự hiện rõ rành rành.
Nam sinh nói chuyện y như nữ sinh, nói không ít hơn là bao.
Phương Hoành Diệp cũng ở đây, cậu ta nhận ra cô gái này là lần trước tại phòng tập múa Tề Tư Minh muốn cùng người kia chào hỏi.
Cô không để ý tới người ta.
Hắn liếc nhìn Lộ Vô Khả đã đi xa, cười một tiếng: “Ngật ca cậu khi nào lại thích loại này?”
Có người đáp lời: “Không sai, trước đây đều vui đùa qua không phải là kiểu này, nóng bỏng ——”
Nói còn chưa dứt lời liền bị Thẩm Ngật Tây cười cắt đứt: “Được rồi.”
Các nam sinh cười vang.
Vào lúc này, cô gái đang ngồi bên cạnh Thẩm Ngật Tây vẫn không lên tiếng, đột nhiên hỏi anh: “Cô ấy có phải là bạn gái của anh không?”
Nhìn kỹ cô gái kia mắt đã đỏ hoe.
Thẩm Ngật Tây buông mi nhìn cô ta một cái, trong mắt không có ý cười: “Còn chưa phải.”
Anh nói: ” Đây còn không phải là đang theo đuổi sao?”
Cô gái kia đoán chừng là không chịu được, chạy đi mất.
Thẩm Ngật Tây đứng dậy tạm biệt: ” Tôi đi tìm người, mọi người chơi vui vẻ.”
Anh chính là người như vậy, muốn theo đuổi ai, đối với người nào cảm thấy hứng thú cũng sẽ không che giấu.
Trước giờ đều phóng túng một cách càn rỡ, lộ liễu.
Tề Tư Minh ở đó khoa trương ồn ào, cầm chai rượu gõ gõ bàn, liều mạng tạo ra tiếng vang cứ như sợ những người ở trong quán trà sữa bên kia đường không biết.
“Có người muốn theo đuổi người ta kìa!!!!”
Thẩm Ngật Tây cười ra tiếng, một chân đạp lên đùi hắn.
“Dọa người chạy ông đây đánh chết cậu.”
Nói xong liền vớ lấy hộp thuốc rời đi.
Tề Tư Minh cười đến không khép miệng được, lại hướng bóng lưng anh kêu: “Không phải chứ, trà sữa này ngọt quá hơn nữa nhiều như vậy, uống không hết làm sao bây giờ?”
Thẩm Ngật Tây băng qua đường hướng đối diện mà đi, cũng không quay đầu lại.
“Vứt.”
– ———-
Lộ Vô Khả từ tiệm nướng trở về ông chủ đã đi rồi.
Chủ vừa đi miệng Lý Lỵ Đình lại bắt đầu nói không ngừng.
Cô ấy nói đến cái lời nhắn kia, nói chưa bao giờ thấy qua khách hàng có yêu cầu kỳ lạ như thế, người khác đều chỉ yêu cầu cho thêm topping hay sữa, khách hàng này ngược lại, chỉ cần người.
Nữ sinh đều luôn nhạy cảm với mấy loại chuyện thế này, Lý Lỵ Đình nói tới nói lui, trong đầu biết nhất định có điều gì đó mờ ám.
Cô ấy hỏi Lộ Vô Khả: “Vô Khả, không phải là có người thầm mến cậu chứ?”
Lộ Vô Khả trả lời rất nhanh: “Không có.”
Lời này của cô Lý Lỵ Đình không tin: “Cậu lớn lên dễ nhìn như vậy, sao có thể không ai thầm mến cậu nhỉ?”
Cô ấy nói: “Nhất định là cậu không muốn nói chuyện yêu đương.”
Nói xong vừa hát vừa đi ra phía sau dọn chuyển mấy thứ.
Bên kia đường, khoảng cách giữa quán trà sữa và quán nướng kỳ thật chỉ cách hai ba chục mét.
Tề Tư Minh bọn họ vui đùa ồn ào bên này nghe được rõ ràng.
Tay Lộ Vô Khả đang cầm khăn lau lau bàn.
Đêm nay nổi lên chút gió, thổi khiến hàng cây ven đường khẽ lay.
Dòng xe cộ tại hồng đăng tửu lục* mờ mờ ảo ảo.
*hồng đăng tửu lục – 红灯酒绿 – ánh sáng đèn màu rượu, màu đỏ, màu xanh bổ sung cho nhau gây chói mắt, mô tả một cuộc sống xa hoa.
Cô nâng mắt liền thấy được người từ đầu kia đi tới.
Trên đường này không có đèn xanh đèn đỏ, người kia ung dung đi qua đường, xe hơi xe máy bấm còi từ bên người anh đi qua.
Một cổ phóng túng mạnh mẽ trên người anh tại nơi này náo động, ồn ào mặc sức tung hoành.
Không bị trói buộc, buông thả.
Người này mặc kệ đi đến đâu cũng đều bắt mắt.
Lộ Vô Khả hạ mắt, tay làm chuyện của mình.
Người nọ từ bên kia đường đi đến sau cũng không đi tới bên này, chỉ đứng dựa vào thân cây.
Anh lấy điếu thuốc ra nhét vào miệng, bật lửa châm thuốc.
Lộ Vô Khả làm việc của mình, không nhìn anh.
Lý Lỵ Đình bận việc ở phía sau xong đi ra, mắt cô ấy tinh lẹ, hoặc là nói Thẩm Ngật Tây người này chỉ cần đứng nơi đó không nói lời nào đều có thể hấp dẫn ánh mắt người ta, thoạt nhìn đầu tiên cô ấy đã nhận ra Thẩm Ngật Tây ở đối diện.
Thẩm Ngật Tây tựa hồ rất nghiện hút thuốc lá, đã ném hai đầu mẩu thuốc lá tại bên chân.
Ánh mắt kia mạnh mẽ lại rõ ràng.
Lý Lỵ Đình lập tức liền biết anh đang nhìn Lộ Vô Khả.
Cô ấy chạm chạm Lộ Vô Khả, nhỏ giọng nói: “Thẩm Ngật Tây có phải đang đợi cậu không?”
Lộ Vô Khả ánh mắt đều không nâng, nói không phải.
Tiệm đóng cửa lúc mười một giờ. Lộ Vô Khả và Lý Lỵ Đình dọn dẹp cửa hàng và kéo cửa cuốn xuống, hai người như cũ tại cửa tách ra ai đi đường nấy.
Đêm nay trời lạnh không ít.
Thẩm Ngật Tây còn chờ cô.
Lộ Vô Khả cúi đầu đi xuống bậc thang, không nhìn Thẩm Ngật Tây.
Đầu kia Thẩm Ngật Tây bộ dáng lãnh đạm nhìn cô, nheo mắt lấy điếu thuốc xuống ném ở dưới chân nghiền tắt.
Anh thẳng dậy hướng phía cô đi tới.
Nam sinh chân dài, một thoáng chốc đuổi kịp.
Anh chặn đường đi của cô, chắn trước mặt cô không cho cô đi.
Anh nâng nâng cằm hướng chỗ mình vừa đứng kia, “Tôi lớn như vậy người lại đứng đó, sao em không phát hiện?”
Lộ Vô Khả rốt cuộc chịu ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh làm gì vậy?”
“En nói tôi làm gì?” Thẩm Ngật Tây nói, “Trời lạnh vậy chẳng lẽ tôi đứng đó hứng gió lạnh?”
Lộ Vô Khả trầm mặc một hồi, làm bộ như không hiểu: “Không phải sao?”
Thẩm Ngật Tây tức giận nở nụ cười: “Phải vậy không?”
Cô hạ mắt, nhếch miệng: “Vậy anh làm gì?”
” Làm cái gì?”, Thẩm Ngật Tây nghiêng đầu cười một cái, sau đó quay đầu lại, “Theo đuổi em.”