“Cái tôi muốn hỏi là, một S thất bại còn có thể tiếp tục trò chơi không, thầy à.”
“Chậc chậc, đừng có giả vờ đáng yêu rồi gọi tôi là ông già nhé. Thất bại là do quy luật mà tôi chỉ ông, nhưng mà có bao giờ ông tuân theo quy định đâu. Chỉ cần M của ông vẫn tình nguyện phối hợp thì ông muốn chơi sao chơi.”
“Nếu như lỡ hủy hoại em ấy thì sao?”
“Ông có tin ông mới là người thua cuộc trước không?”
Sở Quân tắt phần mềm trò chuyện, ánh sáng yếu ớt từ màn hình di động rọi lên sườn mặt u ám của hắn.
Đến khi Chương Hiểu tỉnh lại lần nữa thì đã là chuyện của sáng ngày hôm sau.
Cơ thể vẫn còn mệt, cơn sốt đã giảm bớt một nửa. Cậu ngọ ngoạy đứng lên mặc quần áo, vết thương sau huyệt vẫn hơi đau mỗi lần chuyển động. Cậu bắt tàu điện ngầm, chuyến này không nằm trong giờ cao điểm nên trên tàu vẫn còn chỗ ngồi. Sau một tiếng rưỡi ngồi xe, cuối cùng cậu cũng đến công ty.
Cậu đến công ty từ chức, không ngờ lại không gặp bất cứ trở ngại nào, thậm chí còn có thể nói là rời đi ngay lập tức.
Đương lúc Chương Hiểu đang thu dọn đồ đạc, Dư Phương Diệp vội vàng chạy đến tìm.
“Cậu… Không xảy ra việc gì chứ? Người hôm đó là ai vậy?”
“Không có gì, chỉ hơi sốt mà thôi. Người đó…” Cậu suy nghĩ một lúc, không biết nên giải thích thế nào, “Ừm… Là một người bạn của tôi, tôi đang theo đuổi anh ấy.”
“Cậu?” Dư Phương Diệp sửng sốt, “Cậu là…?”
“Chắc tôi không phải người đồng tính đâu, có điều… Tôi rất cần anh ấy.” Cậu mỉm cười, bệnh vẫn chưa khỏi hoàn toàn nên mặt cậu trông hơi xanh xao.
“Chị thì sao? Ba mẹ chị còn làm khó chị không?” Cậu hỏi.
“Tôi không sao. Tôi đã là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ còn phải còn học theo xã hội cũ nghe lời ba mẹ đặt đâu ngồi đó à, nếu thật sự không được thì tôi có thể chạy đến thành phố khác. Trái lại, người tôi lo lắng là cậu, lần này là do tôi liên lụy cậu, người bạn kia… Tôi cảm thấy cậu ta rất nguy hiểm… Giờ cậu từ chức, có phải vì…”
“Tôi không sao, tôi cũng là người trưởng thành rồi mà, chẳng lẽ không thể tìm công việc mới à.”
Hai người gửi lời chúc đối phương hạnh phúc rồi nói lời tạm biệt, Chương Hiểu có cảm giác, về sau hai người rất khó có khả năng gặp lại.
Ngày trước, cậu cho rằng giữa nam và nữ chắc chắn không thể xuất hiện tình bạn thuần khiết, nhưng sau chuyện cậu và Dư Phương Diệp trải qua, cả hai đã phát triển thành tình bạn. Dư Phương Diệp là một cô gái đẹp, vậy mà lòng cậu không xuất hiện bất kì cảm giác khác thường nào, có lẽ tâm lý cậu đã chuyển sang hướng đồng tính luyến ái.
Ôm thùng về nhà, cậu ngồi trong phòng khách im lặng một hồi, dường như toàn bộ thể lực đã cạn kiệt toàn bộ. Cậu cởi quần áo rồi chui vào chăn, quyến luyến căn phòng có mùi vị của Sở Quân.
Chương Hiểu tự cười nhạo mình là kẻ cuồng ngược hết thuốc chữa, cam tâm tình nguyện bị thương để đổi lấy phút yên bình khi dưỡng thương, dùng căn bệnh của mình đổi lấy sự chăm sóc cẩn thận của người kia. Vì một câu của hắn mà lập tức từ chức, nếu hắn muốn mạng của cậu, nói không chừng cậu cũng sẽ dâng cho.
Sở Quân trở về nhà vào buổi tối. Hắn gọi cậu dậy, giúp cậu thoa thuốc ở miệng huyệt rồi đút cậu ăn cơm tối.
Dường như cậu đã thật sự trở thành một con thú cưng, chỉ cần ngoan ngoãn nằm trong lòng chủ nhân là được, không cần suy nghĩ đến bất cứ điều gì.
Song…
“Chủ nhân… Tôi từ chức rồi.”
“Ừ, tạm thời em cứ ở nhà dưỡng bệnh.” Vẻ mặt Sở Quân thản nhiên như đang nói cậu đã dùng xong cơm tối.
“Sở Quân…” Chương Hiểu nở nụ cười chua sót, “Anh mong tôi… Không đi làm, ở nhà chuyên tâm làm một con thú cưng đúng không?”
“Nếu có thể, tôi sẽ chăm sóc em.”
“Nếu tôi muốn đi làm thì sao?”
“Đợi sức khỏe tốt hơn thì em có thể tìm công việc khác, nhưng phải gần đây. Còn nữa, em phải hứa với tôi một điều.”
Sở Quân tiến đến sát khuôn mặt cậu, hàng mi dài hơi rũ, toàn bộ biểu cảm của cậu đều được phản chiếu trong đôi mắt nâu kia, đẹp đến hại người.
“Sau này không được lén gặp riêng phụ nữ.”
“… Được.”
Nguyên nhân mà Sở Quân tức giận cùng với yêu cầu của hắn dường như đang cho Chương Hiểu một tín hiệu nào đó, nhưng cậu không dám đoán, chỉ biết vùi đầu, chôn sâu trong lòng đối phương.
– Còn tiếp –