-“Anh cãi nhau với nó à? Nhưng nó là bạn thân nhất của em, anh đừng ghét nó nha…”
-“Em nói nữa là anh cho em quay lại bệnh viện!”
Đáng ghét, tự dưng thấy anh khác khác, cứ đủng đỉnh nói, sao mình lại thấy sợ sợ. Anh thường ít giận mình, nhưng nếu giận sẽ quát mình, sẽ la mình, anh sẽ hét to và bảo: ” Em làm anh đau lòng lắm, anh biết sống sao đây?”.
Cái kiểu doạ doạ thế này, anh mới học được ở đâu không biết?
Anh vẫn tập trung lái xe, mình quay sang, chủ động làm lành.
-“Giận em à? Thôi mà, xin đấy, không nhắc thì không nhắc chứ sao? Bao giờ anh hết ghét nó thì mới nhắc…”
-“Giận em có mà giận cả ngày!”
Thấy mặt anh vẫn kiểu lạnh lùng, mình nịnh.
-“Việt An yêu quý, Việt An đừng giận Như Nguyệt nữa!”
Xe một lần nữa phanh gấp, anh cáu thấy rõ, mắt còn như lườm lườm mình.
-“Cấm không được gọi tên đó một lần nữa!”
Mình sốc.
-“Hả? Thế tên anh không kêu thì kêu bằng gì?”
Anh quay mặt đi, cảm giác kiểu anh đang tức ấy, mình chỉ cảm giác thế thôi. Một lúc mới quay lại, nhẹ nhàng hơn.
-“Giờ anh muốn em gọi anh bằng biệt danh, như các cặp yêu nhau thường gọi…”
-“Cũng được, anh thích em gọi anh là gì?”
-“Thằng già lẩm cẩm!”
Hả?
-“Em gọi anh là thằng già lẩm cẩm!”
Đầu óc anh có vấn đề à? Sao không phải là anh đẹp trai, anh cu te, anh dễ thương…mà lại là…
Nhưng từ đã, “thằng già lẩm cẩm”, sao nghe quen thế nhỉ, quay sang nhìn anh, thấy anh đang cười, tủm tỉm thôi, nhưng gian gian thế nào ý.
Ngồi chán, chẳng có việc gì làm, mình giật kính của anh chơi, cái kính này, trông chẳng thời trang gì cả, mình vừa định đeo thử thì tiếng xe Kitsss rõ to.
-“Em bé, em nghịch quá đấy!”
-“Sao anh đeo kính làm gì? Trông cũng có đẹp trai thêm đâu…”
Mình vừa nói, vừa nghịch nghịch tóc anh, sau đó đùa đùa, vươn người cắn nhẹ vào tai anh. Động tác này, ngày trước anh cực kì ghét, chính vì anh ghét nên mình mới trêu chứ. Chả hiểu sao hôm nay không thấy anh quát gì cả, tai thì đỏ bừng.
Một lúc sau, mặt cũng đỏ luôn.
Lúc sau, giật lại kính rồi lái xe, không thèm nói chuyện với mình nữa!
…
Rẽ qua mấy cái ngõ sâu, anh đưa mình về một căn nhà nhỏ, hai tầng, trông hơi cũ nhưng khá là sạch sẽ.
Đằng trước trồng hoa mười giờ, đằng sau có một cái vườn, trong vườn trồng khế, ổi, xoài, mấy khóm rau thơm mọc dại và một cái xích đu gỗ.
Trông chẳng giống nhà ở thành phố chút nào.
Và mình có một cảm giác rất lạ, dường như là mình đã tới đây rồi.
Dường như là thế, mình không chắc nữa.
Mình cố nhớ, vài thứ vụn vặt xoẹt qua, nhưng mình không rõ là cái gì nữa. Mình nhìn anh, là anh mà lại không phải là anh.
Cảm giác, quen quen lạ lạ, không tài nào hiểu nổi.
Mọi thứ cứ rối lung tung cả lên. Rồi tự nhiên, mình đau đầu, đau khủng khiếp luôn ấy.
Mình ngồi xổm xuống, nhớ lại lời bác sĩ dặn, nhắm mắt, hít thở thật sâu, và bỏ tất cả mọi thứ ra khỏi. Làm vài lần, mà không hiệu quả.
Đầu mình, đau lắm.
Cảm thấy mình hèn vãi chưởng, nhưng mà đau quá, nước mắt cứ chảy.
Trời ơi, mình lớn tần này rồi, mình còn khóc vì đau, anh mà thấy chắc ngượng chết mất, mình đành len lén lê ra chỗ góc vườn, quay mặt vào trong, tay chạm qua mấy quả khế, kiểu ra vẻ ta đây thèm ăn, đang xem xét xem chú nào chín nhất để hái.
-“Nguyệt làm gì đấy?”
Anh hỏi nhỏ, cảm giác anh cách mình rất gần, toi rồi…mình đành bứt một quả, nén giọng, nói.
-“Em xin một quả nhá!”
Sao đó nhanh chóng lau lau, bỏ vào mồm, nhai ngồm ngoàm, trời ơi là trời, chua éo chịu nổi, chua quá, mà thôi, trót ngu rồi, cố mà nhuốt chứ biết làm sao.
Từ phía sau, cằm anh chạm vào vai mình, tay anh đột nhiên vươn ra, giật lấy khế.
-“Cho anh ăn với!”
Điên mất, làm sao mình có thể để anh ăn cái thứ này? Vừa xoay người lại, đã thấy anh cắn nhồm nhoàm rồi, mắt anh đỏ hoe.
-“Anh, anh sao vậy?”
Mình hoảng hốt hỏi.
-“Khế chua quá, chảy nước mắt!”
-“Đừng ăn nữa anh già lẩm cẩm ạ…”
Dù sao thì mình cũng không thể gọi anh là thằng được, nên đành sửa biệt danh một chút.
Anh đưa tay lên, xoa xoa nước trên má mình.
Tay anh, rất ấm.
Tiếc là, đầu mình, rất đau, rất rất đau.