Lạc Đà: Em nói đi, anh đang đợi shipper giao đồ ăn đây.
Bánh Quai Chèo: Thì là, làm thế nào để một người con trai từ bỏ ý định tỏ tình với em khi anh ta chưa thực hiện?
Lạc Đà:?
Tiểu Mạch:?
Hotboy Trường:?
Tiểu Mạch: Chưa tỏ tình mà sao cậu chắc người ta thích cậu?
Bánh Quai Chèo: Tôi chắc chắn thế!
Tiểu Mạch: Lỡ cậu hiểu lầm thì sao?
Bánh Quai Chèo: Sao hiểu lầm được chứ?
Bánh Quai Chèo: Anh ấy thường xuyên tìm em nói chuyện, hỏi han còn ân cần hơn cả ba mẹ em. Mỗi lần được nghỉ về nhà là anh ấy lại hẹn em đi ra ngoài chơi, ăn cái gì ngon cũng mang về cho em, à đúng rồi, ngày lễ ngày tết còn tặng quà cho em nữa.
Lạc Đà: Được rồi, vậy là thích em thật rồi.
Lạc Đà: Em ám chỉ đi, ví dụ người ta hẹn em ra ngoài chơi thì em từ chối.
Bánh Quai Chèo: Đều là hàng xóm cả, cũng thân thiết với bố mẹ em, cứ từ chối mãi cũng không ổn, dù gì sau này cũng đụng mặt nhau.
Tiểu Mạch: Vậy cậu nói thẳng đi, tôi thấy có nhiều đứa con trai không hiểu con gái ám chỉ cái gì.
Bánh Quai Chèo: Nói thẳng thế nào, lúng túng lắm, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp.
Tiểu Mạch: ermmmm
Tiểu Mạch: Gãi đầu. jpg
Lạc Đà: Cái này thì khó à nha.
Xem ra đám con trai này cũng không có cách gì. Vậy thì đành tới đâu hay tới đó.
Nhạc Thiên Linh lại thở dài, mở đồ ăn chuẩn bị ăn cơm. Lúc này, trong group lại nhảy lên một cái tin nhắn.
Hotboy Trường: Chuyện này đơn giản mà.
Bánh Quai Chèo:?
Hotboy Trường: Lần sau anh ta hẹn cậu ra ngoài chơi, cậu cứ nói cậu phải chơi với bạn trai.
Hotboy Trường: Như thế sao anh ta không hiểu chứ?
Bánh Quai Chèo: Nhưng tôi kiếm đâu ra một người bạn trai cho anh ấy xem?
Hotboy Trường: Thì nói bạn trai cậu ở chỗ khác.
Hotboy Trường: Chơi game với bạn trai không được à?
Bánh Quai Chèo: Hình như cũng có lý.
Bánh Quai Chèo: Vậy lỡ anh ấy không tin thì sao?
Hotboy Trường: Nếu không tin…
Hotboy Trường: Tôi có thể cố đóng giả bạn trai cậu, gọi điện thoại cho cậu.
Bánh Quai Chèo: Chí lý!
Lạc Đà: [ mỉm cười ]
Tiểu Mạch: [ mỉm cười ]
Bánh Quai Chèo: Thế nào, hai người thấy sao?
Lạc Đà: Được đó, anh cảm thấy ổn phết [ ngón tay cái ]
Lạc Đà: Người nào đó thông minh quá đi [ ngón tay cái ]
Tiểu Mạch: Cách này hay à, sao tôi không nghĩ ra được biện pháp tuyệt với thế này chứ [ ngón tay cái ]
Tiểu Mạch: Đúng là vẹn cả đôi đường [ ngón tay cái ]
Hotboy Trường: Hai người lên cơn gì vậy?
Lạc Đà: Đâu có.
Tiểu Mạch: Làm gì có, bình thường mà.
Bánh Quai Chèo: Hì hì, vậy lần sau lúc anh ấy hẹn tôi đi chơi, tôi sẽ nói như vậy.
Một lát sau, Nhạc Thiên Linh lại nghĩ ra một tình huống khác.
Bánh Quai Chèo: Vậy lỡ tôi bị bố mẹ vạch trần thì sao?
Hotboy Trường: Thế không tốt à?
Hotboy Trường: Đã thế mà còn không hiểu cậu có ý định từ chối nữa thì thật ngu đần.
Bánh Quai Chèo: [ ngón tay cái ]
Hotboy Trường: Còn có vấn đề gì nữa không?
Bánh Quai Chèo: Hết rồi!
Hotboy Trường: Buổi tối onl game.
Bánh Quai Chèo: Okay!
Giải quyết xong chuyện này, tâm trạng cô lập tức vui sướng hơn nhiều, vừa ăn cơm vừa nghĩ tới chuyện sau này Đường Tín lại hẹn cô đi chơi, lúc đó cô sẽ quăng một người bạn trai ra ngay lập tức.
Một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Chớp mắt đã đến lúc tan làm.
Gần tới mùa xuân, suy nghĩ của mọi người đều dồn vào kỳ nghỉ, tốp năm tốp ba đều đang nói chuyện về nhà ăn tết thế nào.
Nhạc Thiên Linh đứng ở cửa thang máy, trong đầu đang tập luyện cách lừa gạt Đường Tín rằng mình có bạn trai.
Có thể giải quyết một nỗi phiền phức lớn, cô vẫn còn ngờ hăng hái nghĩ mê man, cho đến khi cửa thang máy mở ra, cô mới đột nhiên sực tỉnh.
Ngước mắt lên là thấy ngay Cố Tầm đang đứng trong thang máy. Đôi mắt Nhạc Thiên Linh đột nhiên sáng lên.
Nhưng ngau sau đó, khi nghĩ đến chuyện mấy ngày trước, cảm giác xấu hổ lập tức áp đảo hết tất cả tâm tư, khiến cô không dám nhìn thẳng vào Cố Tầm, yên lặng cúi đầu đi vào.
Cô xoay người, đưa lưng về phía anh, nhớ lại màn trả thẻ sinh viên, dè dặt kìm nén hơi thở.
Thang máy chậm rãi chạy xuống.
Trong không gian nhỏ hẹp yên tĩnh, cô nghe một người nữ hỏi: “Cố Tầm, tết này em có làm gì không?”
Đàn ông hiểu đàn ông, đàn bà cũng biết đàn bà.
Chỉ một câu nói thôi mà Nhạc Thiên Linh đã cảm giác được người nói cất giấu tâm tư thế nào.
Cô kìm nén hơi thở, nắm chặt tay, cố ép mình không được quay đầu lại nhìn. Sau đó, giọng của Cố Tầm vang lên.
“Sao thế ạ?”
Giọng người nữ rất hào hứng: “Có đi Vân Nam chơi không? Hiếm khi nào có kỳ nghỉ dài thế này, chúng ta hỏi cả team, đi đông càng vui.”
“…!”
Đáng ghét!
Nhạc Thiên Linh cắn chặt răng, nhưng vẫn không nhịn được len lén quay đầu.
Liếc cô gái đang nói chuyện một cái thật nhanh rồi lập tức thu hồi ánh mắt.
Không ổn rồi.
Cô gái kia đẹp quá.
Hơn nữa còn là nhân viên dựng mô hình 3D của bộ phận hành chính chuyên nghiệp số 9 nữa, cái kiểu sớm chiều gặp nhau.
Vô số dự cảm xấu nhanh chóng thoáng qua trong đầu Nhạc Thiên Linh, cô nín thở, hồi hộp chờ Cố Tầm trả lời. Cùng lúc đó, khóe mắt Cố Tầm quét qua bóng lưng của cô.
Cô không nhúc nhích, tai hơi đỏ, bả vai cứng ngờ, ngón tay siết chặt tay áo. Nhìn có vẻ rất lo lắng.
“…”
Cố Tầm thu hồi tầm mắt, bình tĩnh nói: “Không đi đâu.”
Nghe ba chữ này, Nhạc Thiên Linh thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không khí chưa hoàn toàn chìm xuống, Cố Tầm lại cất tiếng.
“Tôi phải ăn tết với bạn gái rồi.”
“…”
Trong nháy mắt, Nhạc Thiên Linh cảm giác trước mặt tối sầm.
Còn gần hai tuần nữa là tới kỳ nghỉ đông, trường học đã bắt đầu trang trí theo kiểu tết.
Đèn lồng đỏ được treo trên cây hai bên đại lộ xanh, những chỗ xanh hóa cũng được giăng đèn, trời vừa tối là nhìn thấy ngay không khí vui tươi náo nhiệt. Nhạc Thiên Linh như một cô hồn dã quỷ, đi hết vòng này tới vòng kia quanh sân thể thao.
Con người thay phiên nhau chạy ra khỏi bóng đêm, chẳng biết từ khi nào, Nhạc Thiên Linh là người duy nhất còn ở đó.
Gió rét tàn phá, quật vào gò má cô đau nhói.
Lồng ngực cô như bị một hòn đá lớn cản lại, rõ ràng đang ở ngoài không gian rộng lớn nhưng lại hít thở không thông.
Ánh mắt chua xót nhưng không khóc nổi, không tìm được một lý do hợp lý để dòng lệ tuôn trào.
Ngay cả tư cách để khóc cô cũng không có.
Cô nên biết từ sớm rằng người như Cố Tầm sao lại không có bạn gái cho được.
Người ta chưa từng bảo mình độc thân, là do tự cô tạo ra hy vọng, mong đợi, vậy nên sự khó chịu này cô chỉ đành phải tự chịu đựng thôi.
Nhưng khi nghĩ tới việc bình thường anh lạnh lùng, nhưng lại dịu dàng với một cô gái khác, Nhạc Thiên Linh lập tức khó chịu, nghẹn ngào.
Mối tình đầu vừa mới chớm nở đã bị dập tắt. Còn người kia thì vẫn không biết tình cảm của cô.
Đèn trong sân thể thao cũng tới giờ tắt, chỉ còn lại mấy ngọn đèn hắt tia sáng yếu ớt từ rất xa.
Nhạc Thiên Linh ngồi trên bậc thang, định cho gió lạnh thổi tỉnh tâm hồn.
Lúc này, điện thoại lại rung lên. Cô nghĩ Ấn Tuyết tìm mình, vội vàng lấy ra. Nhưng ai ngờ lại là Lâm Tầm gọi tới.
Nhạc Thiên Linh định không bắt máy, nhưng ngón tay cô cóng đến mức cứng lại, ấn trúng nút trả lời, không thể làm gì khác hơn là áp điện thoại vào bên tai.
“Mấy giờ rồi mà còn chưa về nhà?”
Nhạc Thiên Linh không muốn nói chuyện, buồn buồn “ừ” một tiếng.
“Còn sống là tốt.”
Anh ta thờ ơ nói, “Cho cậu mười phút chuẩn bị online.”
Bây giờ Nhạc Thiên Linh không có tâm trạng chơi game.
“Không chơi.”
Có vẻ nghe được nỗi phiền muộn bên đây, người bên đầu kia điện thoại đột nhiên mềm giọng lại.
“Sao thế?”
Sao thế? Thất tình chứ sao.
Vừa nghe đến Lâm Tầm nói chuyện, Nhạc Thiên Linh lại nhớ tới hiến kế của cậu ta chiều hôm nay. Không ngờ cô còn chưa áp dụng lên Đường Tín thì nó đã quật lên người cô rồi.
Thật trớ trêu.
Vì là người liên quan, Nhạc Thiên Linh cũng không trưng ra thái độ hòa hoãn gì với Lâm Tầm.
Cô đá văng hòn đá nhỏ bên chân, nặng nềmở miệng.
“Cậu xúi quẩy quá.”
“?”