Tiếng người trong khách sạn sôi trào, khánh khứa gần như đã ngồi đầy phòng yến hội, hai bên gia đình cũng đã chuẩn bị xong, người chủ trì ở trong lòng lặp đi lặp lại bản thảo, lại nhìn thấy trợ lý vội vàng chạy tới.
“Không ổn rồi, bên Tư gia kia yêu cầu thay đổi trình tự” Trợ lý vẻ mặt đau khổ, “Nói trước tiên đem hai tiết mục biểu diễn đẩy lên trên, phân đoạn thăm hỏi trưởng bối cũng hủy bỏ!”
“Cái gì!” Người chủ trì há hốc mồm, không nhịn được mà hỏi, “Sao lại như vậy?”
Thấy trợ lý không trả lời được, người chủ trì cắn răng chạy về hướng phòng hóa trang, chỉ thấy vị Tư gia kia đi từ phòng hóa trang ra, mà phòng hóa trang phía sau không ngừng truyền đến âm thanh phẫn nộ cùng tiếng quăng đổ của đồ vật.
“Tư thiếu gia, đây là có chuyện gì vậy?” Người phụ trách cũng chạy lại đây, vẻ mặt đầy sự bất lực.
“Vị hôn phu của tôi còn chưa tới”. Tư Vân Dịch ánh mắt nặng nề, “Tôi đã phái người đi tìm cậu ấy, mấy người trước tiên nghĩ cách kéo dài một chút thời gian”.
×××××
Sở Quân Liệt nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, hoảng hốt nhìn cảnh tượng xung quanh, tất cả mọi người đang vì đôi tân nhân trên khán đài mà reo hò, Sở Quân Liệt theo bản năng mà chụp hai tay xuống, lại thấy rõ ràng hai người trên khán đài là Tư tiên sinh cùng Yến An.
Sở Quân Liệt ngơ ngẩn đứng tại chỗ, suy nghĩ từng chút trở về, chờ tới khi phản ứng lại, ngẩn đầu lên, chỉ thấy Yến An cười đến hạnh phúc, đối với cậu mà làm ra hẩu hình miệng.
“Mày, là, đồ, rác, rưởi”
“Tư tiên sinh, Tư tiên sinh!” Sở Quân Liệt chợt nhớ tới cái gì, ở trong đám người ra sức nhảy lên, “Tư tiên sinh, anh đừng tin lời Yến An, em không có bỏ đi, em cũng không đem nhẫn đính hôn của chúng ta ném vào thùng rác, em, em muốn cùng anh đính hôn! Em muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh!
Em sẽ nấu cơm, em sẽ làm việc nhà, cái gì em cũng sẽ làm, Tư tiên sinh!”
(Huhu, bé Liệt đáng thương quá đi)
Sở Quân Liệt cố gắng nói to nhất có thể, nhưng đám người xung quanh lại càng thêm ồn ào đến chói tai, mọi người đều giống như mang theo ánh mắt cười nhạo, đều là bộ dáng cao cao tại thượng mà châm chọc cậu.
“Chỉ là cái đồ nhà quê mà cũng muốn cùng Tư Vân Dịch đính hôn? Mày mà cũng xứng?”
“Mày đến người Yến gia còn không phải, còn muốn cùng cậu ta kết hôn, mày có thể đem đến cho cậu ta lợi ích gì?”. Truyện Phương Tây
“Nhìn nó ngu ngốc chưa kìa, người Yến gia thuận miệng gạt nó hai câu mà nó cũng tin là thật”
“Tư tiên sinh, Tư tiên sinh!” Sở Quân Liệt không màng ồn ào bên tai, một lần nữa hướng thân ảnh kia kêu lên, một bên nhảy lên gọi, một bên rơi lệ.
“Tư tiên sinh, anh quay lại nhìn em đi!”
“Em biết sai rồi, Tư tiên sinh!”
“Tư tiên sinh, có thể đừng không cần em không…..”
Thân ảnh kia từng chút mờ nhạt, giống như tranh thủy mặc, chậm rãi tan vào trong nước.
Bốn phía trở nên an tĩnh, Sở Quân Liệt cảm thấy xung quanh tràn ngập gió lạnh, lạnh đến tận xương cốt.
Sở Quân Liệt không biết chính mình nên đi đâu, cậu giờ đây như chó nhà có tang, mang theo nước mắt trở lại khu phố cũ, nhìn đống hành lý cậu đã đóng gói gọn gàng, nhìn đến con chuột đã chết trong xô sắt, xung quanh đều là một mảng xám xịt.
Chính cậu vốn dĩ còn muốn… muốn đi theo Tư tiên sinh.
Cậu đáng nhẽ sẽ có một cái gia đình.
Chủ nhà mang theo khách thuê mới tiến đến, khách thuê nhìn thấy thi thể con chuột trong phòng thì hét lên, chủ nhà vẻ mặt phẫn nộ, nói cậu mang theo đống hành lý rách nát cút ra khỏi phòng.
Sở Quân Liệt cõng số tài sản cuối cùng còn lại của mình trên lưng, đi đến trước cửa siêu thị nhỏ, nhìn đến mấy ông lão đang chơi cờ tướng, thấy họ cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn cậu.
“Thật đáng thương, chỉ có vị Tư tiên sinh kia đối tốt với cậu ta, cậu ta thế nhưng lại không đến tiệc đính hôn”.
“Hiện tại cậu ta phải làm sao a, cái gì cũng không có, ai sẽ nguyện ý muốn cậu ta nữa chứ”.
Ánh sáng duy nhất chiếu rọi sinh mệnh cậu giống như bị rút khỏi, Sở Quân Liệt ánh mắt chết lặng ngồi bên đường, lồng ngực chỉ còn lại sự trống rỗng, để gió lạnh không ngừng tiến vào.
Sở Quân Liệt một chút cũng không muốn động đậy, nhìn đám người đi lại trước mặt, xem từng đôi chân bước qua trước mặt cậu.
Thế giới này không còn bất cứ điều gì hạnh phúc.
Hỗn độn duy trì nhu cầu sinh tồn của chính mình, không biết đã qua bao lâu, cánh tay Sở Quân Liệt đụng trúng một thứ cứng rắn, là một khung thủy tinh, bên trong còn có tờ hôn thư trong lúc diễn tập cho lễ đính hôn.
Trên đó là hàng chục chữ viết tên của cậu, vây quanh một cái tên được viết ở giữa, nhìn vào nét bút thật khiến người ta cảm động.
Ở bên cạnh chữ của Tư tiên sinh là tên họ của cậu, chữ đó là đẹp nhất, là Tư tiên sinh nắm lấy tay cậu, cùng nhau viết xuống.
“Nhìn xem, phế vật chính là phế vật”. Âm thanh trào phúng quen thuộc vang lên, Sở Quân Liệt ngẩng đầu, nhìn thấy Yến phu nhân ăn mặc đẹp đẽ với quần áo đầy quý giá.
“Tưởng tượng đến nó lúc trước còn cho rằng mình đúng là người Yến gia, ta liền thấy ghê tởm, ta mới không có đứa con nào như vậy!”
“Mẹ, kẻ lưu lạc này thật dơ, cách nó xa chút đi!”. Yến An che lại mũi, túm Yến phu nhân tránh đi, trong mắt là sự ghét bỏ nồng đậm.
“Loại ngu xuẩn này không cần tới gần, tao hiện tại đã là bạn đời của anh Vân Dịch”.
Sở Quân Liệt gắt gao nhìn chằm chằm hai người, đôi mắt đỏ lên, trong tay không biết từ lúc nào mà có thêm một con dao, ở trên nền xi măng mà mài lưỡi dao.
“Sở Quân Liệt”. Thanh âm mà cậu vẫn tâm tâm niệm niệm vang lên, trái tim Sở Quân Liệt cơ hồ muốn ngừng đập, nhìn thấy người trong mộng, hướng phía cậu từng bước đi tới, ngồi xuống phía đối diện nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt nhẹ nhàng.
Mũi Sở Quân Liệt nóng lên, theo bản năng mà buông xuống con dao trong tay, nhìn người trước mắt, ngực phập phồng kịch liệt, ủy khuất thống khổ mà thấp giọng nức nở.
“Tôi đã nói với cậu”. Nam nhân ngữ điệu ôn hòa.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi,… là do em ngu xuẩn” Ngực Sở Quân Liệt đau khổ như bị xé rách, chỉ nghĩ muốn nắm chặt người trước mắt, có chết cũng không muốn buông tay.
“Sở Quân Liệt, nhìn tôi”. Nam nhân tay nhẹ nhàng áp lên sườn mặt Sở Quân Liệt, con ngươi sau mắt kính trong veo.
“Tỉnh lại, cậu vẫn còn thời gian”
Trong phòng đen kịt, nam nhân hai mắt nhắm nghiền bị trói trên giường, ngón tay khẽ động, lông mi không ngừng rung động, một lát sau, con ngươi gần như đen kịt nháy mắt mở ra, ở trong không gian tối tăm chiếu ra chút điên cuồng.