Hạ Hoài đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Giang Sơ Tinh vẫn đang nằm trên giường.
Cậu bước đến bên giường, thiếu niên trên giường mơ mơ hồ hồ mở mắt, hai mắt đầy tơ máu, đuôi mắt thì phiếm hồng, sắc mặt hồng nhuận, vừa thấy chính là đã sinh bệnh.
Giang Sơ Tinh giật giật khóe môi khô khốc: “Mấy giờ rồi?”
Anh nói với một giọng khàn khàn, nghẹn ngào đến kỳ cục.
Hạ Hoài nhíu mày, giọng nói chìm xuống: “Đã gần bảy rưỡi rồi.”
Giang Sơ Tinh ho khan một tiếng, mở chăn bông ra liền bị Hạ Hoài vươn tay đẩy lại vào chăn.
“Làm sao vậy?” Giang Sơ Tinh ngơ ngác nhìn lên.
Lông mi Hạ Hoài hơi rũ xuống, khóe môi ép xuống: “Anh bị bệnh mà không biết à?”
Giang Sơ Tinh giật mình, đưa tay lên sờ trán, mới nhận ra có gì đó không ổn, ngượng ngùng cười cười, không sao cả nói: “Cảm lạnh một chút mà thôi. Có lẽ do tối qua bật điều hòa quá thấp đó mà.”
Nói rồi vẫn muốn đứng dậy, lại bị một đôi tay ấn vào chăn bông lần nữa. Giang Sơ Tinh nâng mắt đối diện với đôi mắt đào sâu thẳm của Hạ Hoài, màu sắc có vẻ nhạt hơn bình thường nghe cậu nói: “Nghỉ một ngày.”
Ngữ khí không chừa lại một chỗ đàm phán nào.
Có lẽ Hạ Hoài cảm thấy bản thân có hơi quá ngang ngược liền thấp giọng nói thêm: “Dì đang ở dưới.”
Khi nghe tin Giang Uyển Thi đến, thái độ của Giang Sơ Tinh rõ ràng mềm mỏng hơn rất nhiều.
Lại cùng Hạ Hoài đối diện thêm hai giây, mới thỏa hiệp mà nằm trở về.
Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Giang Sơ Tinh thúc giục cậu: “Vậy em mau đi học đi.”
Hạ Hoài Thừa biết Giang Sơ Tinh đang lo lắng cái gì, trầm mặc vài giây: “Để em bảo với dì.”
“Ừ.” Giang Sơ Tinh khàn giọng dặn dò: “Em mau đến trường đi, đi học đừng ngủ.”
Hạ Hoài gật gật đầu.
–
Anh uống thuốc hạ sốt rồi ngủ cả buổi sáng, đến trưa tỉnh dậy thì cơn sốt đã giảm bớt.
Sau bữa trưa, Giang Uyển Thi nhận được một cuộc gọi từ cửa hàng, có người đến để giao hàng.
Thấy mẹ muốn từ chối, Giang Sơ Tinh giành nói: “Mẹ, con không sao rồi.”
Giang Uyển Thi do dự một chút, lúc này mới đồng ý với đầu dây bên kia.
Bà xách túi căn dặn: “Lấy hàng xong mẹ sẽ về ngay.”
“Hay con cũng đi cùng với mẹ đi.” Giang Sơ Tinh nói xong rồi đi đến trên sô pha lấy áo khoác mặc vào nói tiếp, “Lần này là hàng gì vậy mẹ.”
“Đừng đi, con đang bệnh mà.” Giang Uyển Thi lo lắng nói: “Một mình mẹ làm được.”
“Đi thôi.” Giang Sơ Tinh cầm chìa khóa đi về phía cửa ra vào: “Con chỉ đi qua nhìn một chút, coi như là ra ngoài hít thở không khí. Ở nhà cả buổi sáng rồi, rất chán.
Thấy con trai nhất quyết như vậy, Giang Uyển Thi cũng chỉ có thể đồng ý: “Vậy thì ra cửa hàng mẹ nấu một ít lê mật ong cho con dưỡng ẩm cổ họng.”
Giang Sơ Tinh đáp một tiếng: “Dạ.”
Đến lúc kiểm tra hàng hóa xong cũng đã là hai giờ chiều, người nói chỉ đến nhìn qua một chút, kết quả vẫn luôn bận bịu luôn chân luôn tay.
Giang Uyển Thi đưa khăn cho anh: “Mau lau đi, bảo con đừng hoạt động mạnh mà con không nghe…”
Mắt thấy bà còn muốn nói tiếp, Giang Sơ Tinh liền vừa đổi chủ đề vừa lau mồ hôi: “Mẹ, mật ong nấu xong chưa ạ?”
“Ờ ờ, con chờ đó, để mẹ vào lấy cho.” Giang Uyển Thi bị dời đề tài cũng không phát hiện ra, chạy vào bếp.
Ngay sau đó bưng ra một bát sứ trắng, đặt trước mặt Giang Sơ Tinh: “Con mau nếm thử đi. Đã ninh hơn một giờ rồi đấy.”
Giang Sơ Tinh dùng thìa chọc chọc quả lê trong bát, quả lê màu trắng chuyển sang màu vàng nhạt, mùi thơm của mật ong thoang thoảng tản ra.
Anh nhấp một ngụm, cảm giác ngọt ngào dần dần lan tỏa, phủ lên đầu lưỡi, truyền đến cảm giác ấm áp từ tận trái tim, cảm giác khó chịu nơi cổ họng trong chốc lát đã đỡ hơn rất nhiều.
“Thật ngon.” Giang Sơ Tinh bởi vì cảm lạnh, thanh âm khàn khàn có chút sàn sạt. Anh nhấp một ngụm nữa hỏi: “Còn nữa không ạ?”
Giang Uyển Thi trả lời: “Còn.”
“Vậy để chừa lại cho Hạ Hoài nha mẹ.” Giang Sơ Tinh nói: “Gần đây học hành rất nhiều áp lực.”
Giang Uyển Thi gật gật đầu: “Được, vậy con bảo Tiểu Mạch qua lấy một bát nữa, để mẹ đóng gói cho thằng bé.”
Bởi vì cảm mạo lại vận động nhiều, còn thêm cả ăn đồ ấm, Giang Sơ Tinh cảm thấy có chút mệt.
Anh chào mẹ, rồi lắc lư về nhà.
Vừa bước đến cửa tiểu khu, anh đã thấy bên cạnh đầu ngõ một nam sinh đang đứng.
Ánh mắt Giang Sơ Tinh tối sầm lại.
“Tinh Tinh.” Lâm Hòa thẳng tắp nhìn chằm chằm anh, ngữ điệu đầy nhịp điệu: “Chúng ta nói chuyện đi, lần trước là tôi quá xúc động.”
Giang Sơ Tinh bị ánh mắt này của hắn nhìn đến kích thích một trận rùng mình ghê tởm, chán ghét lảng tránh, trầm giọng nói: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì.”
Lâm Hòa nhìn anh, ánh mắt u ám, mang theo một chút gian xảo: “Tôi không muốn làm gì, chỉ muốn nói chuyện với cậu.”
“Tôi bảo cậu biến đi, cậu nghe không hiểu tiếng người à?”
“Tinh Tinh, cậu so với lúc nhỏ càng ngày càng đẹp hơn nhiều.” Lâm Hòa như không nghe thấy sự kinh tởm trong thanh âm của anh, gần như si mê mà tinh tế thưởng thức, thanh âm ôn nhu nói: “Lại còn biến thành một bé mèo con rất đáng yêu, tôi thích nhất là mèo con đấy.”
Nghe vậy, Giang Sơ Tinh lập tức nhíu mày.
Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm: “Còn cậu thì không thay đổi gì cả, vẫn nực cười như trước kia.”
Lâm Hòa nghe vậy hơi giật mình, giống như cảm thấy càng thú vị, bỗng nhiên khẽ cười một tiếng: “Lớn lên rồi thật ra cũng không giống hồi trước lắm, khi còn nhỏ cậu chỉ biết chịu đựng khi bị bọn này khi dễ, hiện tại còn biết tranh luận nữa rồi.”
Lâm Hòa đến gần Giang Sơ Tinh nói: “Làm sao bây giờ, như thế này thoạt nhìn trông càng đáng yêu hơn.”
“Từ sau khi cậu rời đi, tôi thật sự rất nhớ cậu, là cậu giúp tôi khám phá ra con người thật của mình.”
Giang Sơ Tinh nghe hắn nói một đống thứ như thế, thật sự cảm thấy rất đau đầu.
Anh biết nếu hôm nay không chấm dứt chuyện này, người này vẫn sẽ không hiểu được tình huống mà quấy rầy anh lần nữa.
Giang Sơ Tinh quét mắt sang bên cạnh, ở cửa tiểu khu có một người đang đi đến, khoảng cách càng ngày càng gần.
Anh không muốn nghe hắn tiếp tục lải nhải, Giang Sơ Tinh xoay người chủ động đi về phía con hẻm.
Vừa bước vào, mùi hương tin tức tố vị khói báo động đã bay đầy sau lưng anh, quanh quẩn quanh người như muốn ép buộc anh phải lộ ra bản thể.
Giang Sơ Tinh nhanh chóng xoay người, đá vào nơi yếu hại của Alpha bằng một cú đá bên hông dữ dội.
Lâm Hòa biến thân thành sói muốn mượn bản năng tốc độ né tránh, lại không có nửa giây để chạy trốn.
Giang Sơ Tinh một chân vững vàng đá ngang phần gan của Lâm Hòa, lại thuận thế phi một đá đánh thẳng vào cằm hắn.
Lâm Hòa bị một chiêu lại một chiêu đánh đến không rảnh để đánh trả, là một Alpha sói, hắn hất đuôi sói ra lại bị một Omega mèo đá vào bức tường phía sau.
Cú va chạm sau lưng khiến Lâm Hòa hoa mắt choáng váng.
Hắn ăn đau ôm lấy bụng, thật sự không nghĩ tới chính mình đã sử dụng tin tức tố rồi mà Giang Sơ Tinh cư nhiên vẫn còn sức lực. Không như hầu hết Omega mà hắn thường gặp đều sẽ nháy mắt ngoan ngoãn phục tùng mềm oặt ở trong lồng ngực hắn.
Cú ra chân thứ hai đá Lâm Hòa đến cắn lưỡi, giữa môi chảy máu. Hắn kinh ngạc mà ngẩng đầu trừng mắt nhìn Omega trước mặt.
Giang Sơ Tinh tư thái thong dong, thậm chí không hề hóa ra bản thể.
Lâm Hòa khó có thể tin được đây là một Omega có năng lực đến thế nào: “Cậu làm sao có thể…”
Giang Sơ Tinh không kiên nhẫn đi về phía hắn: “Đã cho mày cơ hội rồi, đây là tự mày tìm chết.”
Omega trước mặt ngũ quan tinh xảo ôn nhu, khí chất lại trầm xuống toát ra khí thế mạnh mẽ sánh ngang với Alpha hàng đầu.
Giang Sơ Tinh vừa trải qua thời kỳ động dục, trong khoảng thời gian này lại được Hạ Hoài trấn an, ngửi thấy mùi tin tức tố không quá mạnh mẽ của Lâm Hòa, thân thể cũng không dao động bao nhiêu, chính là dạ dày quay cuồng nổi lên cảm giác ghê tởm.
Đẳng cấp Taekwondo của anh vốn đã có thể ra ngoài mở phòng tập của riêng mình. Nên chiêu nào ra chiêu ấy tinh chuẩn xinh đẹp, đánh thẳng vào nơi yếu hại.
Việc né đòn và tấn công của Taekwondo đều chú ý nhanh chuẩn tàn nhẫn, tốc độ là đặc biệt quan trọng.
Chỉ cần anh không muốn, đám dân nghiệp dư hoàn toàn không động được vào anh.
Cho nên sau khi vào trung học, về cơ bản chỉ có Giang Sơ Tinh đánh người khác, không có ngoại lệ.
Cho dù Lâm Hòa có là một Alpha, tất cả chiến thuật phản kháng cũng toàn bộ bị Giang Sơ Tinh thành thạo mà hóa giải.
Mùi Alpha quá nồng, khiến cho cơn buồn nôn của Giang Sơ Tinh hoàn toàn cuộn lên.
Anh cắn răng nhịn xuống, quỳ xuống túm tóc Lâm Hòa, ép hắn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Còn cảm thấy tôi đáng yêu nữa không? Hửm?”
Giang Sơ Tinh toàn đánh vào các bộ phận trọng yếu, toàn thân Lâm Hòa đau đến không chịu nổi.
“Tao cảnh cáo mày lần cuối, cút cho xa một chút, đừng làm tao ghê tởm nữa.” Giang Sơ Tinh lạnh mặt rũ mắt chăm chú nhìn hắn, “Lần sau sẽ không có chuyện giải quyết bằng một chút đau đớn như thế này nữa đâu.”
Lâm Hòa sợ hãi mà trừng mắt nhìn Giang Sơ Tinh, hắn thế nào cũng không nghĩ tới, Giang Sơ Tinh cư nhiên đối với tin tức tố của hắn thờ ơ đến vậy, trừ khi đối phương là…… một bản thể hiếm có.
Trên thực tế, không phải là thờ ơ, mà là Giang Sơ Tinh có thể chịu được tin tức tố của hắn.
“… Cậu không sợ tôi đem chuyện này nói cho cha của cậu biết à?” Lâm Hòa cố nén sợ hãi, lấy ra nhược điểm cuối cùng, trong mắt hiện lên một tia quỷ dị.
Nhìn vẻ mặt của Giang Sơ Tinh hơi cứng lại, Lâm Hòa như rốt cuộc cũng hòa được một ván, cười nhạo nói:”Giang Sơ Tinh, cậu điên cái gì? Cho dù cậu có thay đổi thế nào, cậu vĩnh viễn đều là con trai của tội phạm giết người, thích ngược đãi……”
Những lời này quả thực đã bóp chặt vào điểm yếu của Giang Sơ Tinh, đó là một bí mật chôn sâu trong tâm trí anh.
Không đụng đến được.
Giang Sơ Tinh ánh mắt sắc bén, chuẩn bị đập đầu Lâm Hòa xuống đất.
Một giọng nói lạnh lùng đã cất lên.
“Nếu ngại sống lâu quá thì cứ nói tiếp đi.”
Nam sinh đứng bên cạnh Giang Sơ Tinh, từ trên cao rũ mắt nhìn xuống.
Giang Sơ Tinh nhìn thấy người tới, sống lưng căng thẳng thoáng thả lỏng, ngược lại ánh mắt lại run lên.
Em ấy có nghe thấy không?
Hạ Hoài ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm Hòa như nhìn vật chết, tiếng nói trầm thấp thật sự dọa người: “Tao thấy mày mới là mặc kệ biến đổi như thế nào cũng đều làm người khác ghê tởm từ đầu đến chân đấy.”
Giang Sơ Tinh rũ mắt xuống, tâm tình phức tạp, lông mi có chút run rẩy.
Nhìn thấy Giang Sơ Tinh nắm tóc Lâm Hòa, Hạ Hoài kéo vai anh ý bảo buông tay: “Buông ra, đừng làm bẩn tay mình.”
Giang Sơ Tinh nhìn thấy ánh mắt Hạ Hoài lộ ra vẻ dữ tợn, ý thức được cậu muốn làm gì, cũng không ngăn cản, buông tay ra, một mình bước ra ngoài.
Mới vừa đi đến đầu hẻm, liền ngửi thấy một mùi thơm của thông biển sâu thẳm, ngay sau đó là một vị khói cháy khét báo động sặc người, cùng một tiếng kêu thảm thiết.
Ở một khắc khi nhìn thấy Hạ Hoài kia, Giang Sơ Tinh không biết là sợ hãi hay là nhẹ nhõm nhiều hơn.
Phòng tuyến tâm lý của anh liên tục bị xâm phạm, giống như một người bị đào khoét vết thương đến đầm đìa rỉ máu.
Tựa như bắt gặp một tia sáng le lói trong bóng tối ngột ngạt, nhưng ánh sáng lại đột ngột vụt tắt khi anh mới cảm thấy mình cũng dính được một chút ánh sáng mong manh này?
Bóng tối như bùn đen như mực, lại lần nữa bò lên. Vị đắng từ đáy lưỡi lan ra, cổ họng không ngừng co rút.
Đau khổ, khó chịu, không thở được.
Giang Sơ Tinh nghiêng người muốn ngã, anh duỗi tay ra miễn cưỡng chống lấy bức tường.
Cơn buồn nôn vừa mới kìm lại trong nháy mắt chợt cuồn cuộn ập đến.
Mặt mày tái mét, anh che miệng bước nhanh về nhà.
Khi Hạ Hoài đi ra khỏi ngõ, trên người cậu nồng nặc mùi tin tức tố xâm lược của Alpha, trên đồng phục học sinh còn lưu lại mùi khác, cậu tùy tiện cởi ra ném vào thùng rác bên cạnh.
Chờ hương vị trên người phai nhạt một chút, Hạ Hoài mới lên lầu.
Vừa mở cửa, một cỗ mùi hương quen thuộc của hoa sơn chi thân mật quấn quýt đã kéo nhau đến, như có như không xâm chiếm tất cả không khí trong phòng, chính là sự cám dỗ tột cùng của Omega.
Ngửi thấy mùi này, tint ức tố trong cơ thể Hạ Hoài lại ngo ngoe rục rịch trào lên.
Cảnh tượng này quen thuộc đến nỗi Hạ Hoài liền đi thẳng lên lầu trước khi kịp đóng cửa, sau đó cậu phát hiện người con trai kia đang ngồi dưới sàn trong phòng tắm.
Sắc mặt Giang Sơ Tinh tái nhợt, vô cùng yếu ớt.
“… Anh không sao chứ?” Giọng Hạ Hoài rất nhẹ.
Nghe thấy âm thanh, Giang Sơ Tinh dường như muốn quay đầu lại, nhưng thất bại, yết hầu lại một trận co rút đau đớn, anh lại quay đầu nôn khan một trận.
Hạ Hoài chưa bao giờ nghĩ rằng thói ở sạch của Giang Sơ Tinh lại nghiêm trọng như vậy, rút kinh nghiệm lần trước, cậu không bước tới, chỉ đứng yên nhìn anh một cách bất lực.
Tình trạng này thật sự rất tệ, Hạ Hoài nhanh chóng gọi điện thoại cho Hạ Thừa Minh.
Hôm nay có thể do ba cậu không có ca trực nên kết nối rất nhanh, bên kia alo một tiếng rồi cười nói: “A Hoài sao lại nhớ gọi điện cho ba thế?”
Ngón tay Hạ Hoài run run cầm điện thoại, cổ họng như bị cái gì bóp nghẹt, không phát ra được âm thanh.
Hạ Thừa Minh cảm thấy có gì đó không ổn, bên tai nghe thấy tiếng nôn mửa, như hiểu được đang có chuyện gì xảy ra.
Cố gắng dùng âm thanh bình tĩnh nhất có thể nói: “Sơ Tinh có phải đang nôn mửa không? Con trước phải bình tĩnh lại nhé, trả lời câu hỏi của ba.”
Hạ Hoài hít sâu một hơi, thấp giọng dạ một tiếng.
“Hai đứa đang ở đâu?”
“Ở nhà.” Hạ Hoài khàn giọng nói.
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Thừa Minh nhẹ nhàng thở ra: “Trong phòng hoặc trên người thằng bé có thuốc. Con thử tìm xem, gọi là kháng thể Anti Ale. Còn có thằng bé hiện tại có lộ ra bản thể không? Có phát ra tin tức tố không?”
Hạ Hoài trả lời: “Có.”
Hạ Thừa Minh đâu vào đấy nói: “Thằng bé vừa mới qua thời kỳ động dục, hẳn là xuất hiện tình trạng động dục” giả “. Chỉ là muốn được trấn an thôi, con cho thằng bé uống thuốc trước, rồi lại tiến hành trấn an thằng bé. Ba bây giờ gọi điện cho phía bệnh viện, có việc gì lập tức liên hệ cho ba ngay nhé.”
Hạ Hoài ổn định một chút, xoay người đi về phía phòng Giang Sơ Tinh, phát hiện dưới gối có một lọ thuốc, trên đó có chữ “Anti Ale”.
Khi Hạ Hoài nhìn thấy tên thuốc, hai mắt chậm lại, động tác chỉ dừng một giây, theo hướng dẫn mà lấy ra ba viên thuốc.
Cậu lấy một chai nước khác trong phòng rồi đi ra.
Cảm giác được có người phía sau vỗ nhẹ lưng mình, Giang Sơ Tinh ở trong cơn mông lung thấy rõ thiếu niên đang tiến đến gần.
Hạ Hoài lộ ra tai báo và đuôi báo, toàn thân có họa tiết da báo đen, đuôi báo mang theo trấn an nhẹ nhàng quấn lấy đuôi mèo của Giang Sơ Tinh, từng chút một xua tan lo lắng của anh, “Nào, uống thuốc đi.”
Hạ Hoài đem viên thuốc nhét vào miệng anh, lại đưa tới một ngụm nước, thấy thân thể anh khẽ run lên, Hạ Hoài liền nhẹ nhàng ôm lấy anh bao bọc cả người.
Giang Sơ Tinh ý thức đã không còn tỉnh táo nữa, anh cảm nhận được nguồn nhiệt đang đến gần, cơ thể vốn dĩ cảm thấy lạnh lẽo lại nóng lên.
Tin tưc tố mùi thông biển thăm thẳm của đối phương gần kề, bay bay ngùn ngụt bên cạnh anh, như có tác dụng thôi miên, chỉ cần hít vào một hơi, cơn đau toàn thân âm ỉ không chịu nổi lúc này đều dần dần biến mất.
Thật sự quá thoải mái, quá ấm áp, khiến anh không kiểm soát được mà rúc về phía người cậu.
Trước khi ý thức hoàn toàn tan biến, anh nghe thấy có người thấp giọng nói điều gì đó.
“Anh à, anh không ghét em đúng không?”