Kiều Úy Nhiên không định ngủ tiếp nhưng cũng không muốn dậy, chỉ là cậu thấy Đàm Xung ngủ ngon lành đến thế, còn mình vì một bụng nước tiểu mà bỏ lỡ nụ hôn sáng sớm, tâm tình cậu có chút khó chịu.
“Em không ngủ tiếp được…” Kiều Úy Nhiên không chịu yên phận hai tay liên tục nắn bóp cơ ngực Đàm Xung: “Anh hôn em một chút đi, em còn chưa được anh hôn sáng sớm đâu.”
Đàm Xung nhắm mắt nhưng vẫn tìm đúng vị trí môi của Kiều Úy Nhiên, hai người dính sát lại hôn hít một lúc, Kiều Úy Nhiên triệt để biến thành con bạch tuộc quấn người, tứ chi bám chặt lên người Đàm Xung.
Cảm giác hôn môi rất ngọt ngào, cả hai không ai nỡ tách ra.
Bọn họ hôn môi cuồng nhiệt trên giường, lồng ngực nóng lên, trái tim cũng đập rộn ràng. Sau khi hôn mệt liền ôm nhau ngủ tiếp.
Suốt hai ngày cuối tuần, Kiều Úy Nhiên không cần để ý sắc mặt bọn cùng phòng, tự do thoải mái dính với Đàm Xung lăn qua lộn lại quanh nhà.
Hôn môi gây nghiện là có thật, hai người ngồi xem TV, sau đó không biết là ai bắt đầu trước, hoàn toàn coi tiếng TV là nhạc nền che giấu tiếng gặm mút ướt át, chờ đến khi Kiều Úy Nhiên thanh tỉnh lại sau cơn trầm mê, cậu đã bị Đàm Xung mạnh mẽ lôi vào phòng “đóng tiếp bộ phim hôm qua”.
Kiều Úy Nhiên cũng không cam chịu yếu thế, cậu say mê cơ thể Đàm Xung đến mức thường xuyên táy máy chân tay, sau khi đùa giỡn lưu manh mới ngậm ngùi phát hiện, người bị thiệt vĩnh viễn là mình.
Làm tiểu thụ thật tốt, chỉ cần nâng mông là có thể tận hưởng khoái hoạt, Kiều Úy Nhiên càng hét to Đàm Xung càng dùng sức.
Mới đầu quả thực không quá thoải mái, thế nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến sự hưng phấn của cậu, hai người càng làm nhiều độ phù hợp càng tăng cao.
Có Đàm Xung bên cạnh, những năm tháng sau này khẳng định sẽ chỉ có vui sướng.
Đáng tiếc cuộc vui nào rồi cũng phải tan, hai người bọn họ trở về ký túc vào tối chủ nhật, Đàm Xung đưa người về đến nơi, trong phòng không có ai.
Hai người vừa bắt đầu giai đoạn mật ngọt trong tình yêu, tách ra chốc lát đều cảm thấy nóng ruột nóng gan, Kiều Úy Nhiên ngồi trên bàn ôm cổ Đàm Xung, thừa dịp bốn bề vắng lặng mà làm nũng: “Em hông muốn anh về!”
Đàm Xung cúi người phủ lên cậu, hai tay chống mặt bàn, anh cũng không muốn về nhưng đây là tình huống bắt buộc, ký túc xá không phải là nơi để bọn họ có thể thoải mái dính lấy nhau.
Anh không giỏi biểu đạt cảm xúc như Kiều Úy Nhiên, thậm chí sẽ xấu hổ khi phải nói ra miệng, chỉ có thể dịu dàng hôn nhẹ lên môi cậu.
Miệng Kiều Úy Nhiên rất ngọt, nâng tay áp hai má Đàm Xung nói: “Đẹp trai quá đi mất!”. Có lẽ tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, hiện tại cậu càng nhìn Đàm Xung càng cảm thấy u mê, chẳng còn khái niệm “bộ dạng bình thường” như ban đầu nữa.
Đàm Xung là người lý trí, anh hiểu rõ bản thân, nhưng anh tình nguyện rơi vào cạm bẫy ngọt ngào mà cậu người yêu đan bện từ những lời ngon ngọt ấy.
Hai người đang dính nhau không rời, nghe tiếng mở cửa phòng, Đàm Xung lập tức ôm chặt Kiều Úy Nhiên quay đầu nhìn ra cửa, đối diện với anh là vẻ mặt kinh ngạc của Vương Kỳ.
Sự sửng sốt trên mặt gã chỉ lướt qua rồi lập tức biến mất, nhìn thấy Đàm Xung trong phòng gã bèn cụp mắt không dám quan sát thêm.
Đang thân mật thì bị người nhìn thấy, Kiều Úy Nhiên đành phải giục Đàm Xung về phòng, cậu nhéo nhéo cánh tay anh: “Anh về sớm đi!” Cậu dùng khẩu hình miệng, không phát ra âm thanh để truyền đạt: “Bọn nó sắp về rồi.”
Đàm Xung rời khỏi phòng, Kiều Úy Nhiên lấy quần áo và chậu giặt đồ chuẩn bị đi tắm rửa, vừa quay người liền thấy tên Vương Kỳ đang đứng sau lưng mình.
Cậu có chút giật mình, hơi lùi về sau mấy bước, dựa lưng lên bàn chống đỡ: “Mày… Mày làm gì đấy?”
Mấy ngày này quả thực như sống trong mơ, chuyện bực bội trong ký túc xá đã bị Kiều Úy Nhiên quẳng ra sau đầu, ngay cả tên quái gở Vương Kỳ này cũng không đáng cho cậu để tâm.
Ánh mắt gã sáng như đuốc, nhìn chằm chằm phần cổ của Kiều Úy Nhiên sau đó hỏi một câu kỳ quái: “Mấy ngày nay mày ở với hắn?”
Lần trước gã cố tình dò hỏi mối quan hệ của cậu, Kiều Úy Nhiên không thèm phản ứng, lần này cũng vậy.
Vương Kỳ tiếp tục tỏ ra biến thái: “Chúng mày lên giường???”
Ánh mắt kia, vẻ mặt kia, ngữ khí kia,… cứ như gã đang tra khảo xem vật sở hữu của mình đã bị nhúng chàm hay chưa.
Gã ta để lộ một tia chiếm hữu ghê tởm, Kiều Úy Nhiên nghe xong liền buồn nôn, clgt, Vương Kỳ là cái thá gì? Gã lấy tư cách gì để đứng đây chất vấn cậu?
Kiều Úy Nhiên đẩy gã lùi ra sau, ôm quần áo chạy vào phòng tắm. Cậu đứng trước gương nhìn vết hôn trải dài trên cổ mình.
Có lẽ đây là lý do vì sao Vương Kỳ đột nhiên tỏ ra khác thường, Kiều Úy Nhiên không buồn nghĩ nữa, bởi vì đám La Nghị lúc này đã về phòng, cậu chỉ đành trốn vào phòng tắm một lúc.