“Hai người quen nhau?” – M
Lý Thạc Mẫn ngẫm nghĩ về mấy lần gặp mặt đầy khó chịu vừa rồi, nhíu mày.
“Cũng không thể gọi là quen biết…” Cuộc Đời Bị Thảm
“Vậy đầu tiên phải tạo cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, khiến cho đối phương quen thuộc với cậu trước đã.-M
“Ồ, còn sau đó thì sao?” – Cuộc Đời Bi Thảm
“Cứ làm thân đi đã rồi nói sau.” – M
“À… Cám ơn nha.” – Cuộc Đời Bị Thảm
“Không có gì.” – M
“Tui ngủ trước đây, ngủ ngon.” – Cuộc Đời Bi Thảm
“Ngủ ngon.” -M
Hài lòng bỏ điện thoại xuống, Lý Thạc Mẫn ngoan ngoãn nhằm mắt, cuối cùng cuộc đời bi thảm của cậu cũng có chút hi vọng rồi.
Từ Minh Hạo ngủ một giấc tỉnh dậy bắt đầu phát hiện Lý Thạc Mẫn có chút kỳ quái, bình thường thẳng này một phút mà không nói một câu là cả người khó chịu, thế mà hôm nay lại ra vẻ như đang có điều gì cần suy nghĩ, từ sáng đến giờ chưa hề chủ động nói chuyện câu nào. Thời gian nghỉ giữa giờ kết thúc, Từ Minh Hạo ngồi vào chỗ của mình, vừa cắn cục tẩy ở đuôi bút chỉ vừa nhìn chăm chăm vào Lý Thạc Mẫn đang cúi đầu bấm điện thoại, trầm tư suy nghĩ.
Từ Minh Hạo day day thái dương, thằng nhóc này đang định làm gì đây?
Quan sát Lý Thạc Mẫn chưa tới một phút, thấy nét mặt bạn nhỏ kia thay đối liên tục, Từ Minh Hạo tò mò gần chết, đứng dậy chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Lý Thạc Mẫn, vỗ vai một cái, “Lén lén lút lút cúi đầu làm gì đây?”
Lý Thạc Mẫn đang hết sức chăm chú nhìn điện thoại đột nhiên bị vỗ vai một cái làm cậu giật bản hết cả người, điện thoại trong tay cũng suýt bay vèo ra bên ngoài, Lý Thạc Mẫn vỗ ngực ngẩng đầu thấy Từ Minh Hạo đang đứng trước mặt cười đến là nhiều chuyện, bèn đạp cho thăng bạn một phát.
“Mẹ mày, đi đường không có tiếng động luôn hả? Làm tao sợ đến mức đột phát bệnh tim bây giờ.”
Từ Minh Hạo bị Lý Thạc Mẫn đạp đến cúi người, ngũ quan nhíu hết lại với nhau, “Mày mưu sát anh mày đấy à, đá đau vãi!”
Lý Thạc Mẫn liếc xéo, “Ai bảo mày tự dưng đi làm ba cái trò mờ ám, đáng đời.”
“Rõ ràng là do mày cứ mải nhìn điện thoại chứ, tao đứng trước mặt mày cả nửa ngày rồi biết chưa? Có phải đang xem cái gì không thích hợp cho thiếu nhi không, chăm chú thế này, đưa đây cho anh kiểm tra cái nào.” Từ Minh Hạo đứng lên, nói xong định giật điện thoại trên tay Lý Thạc Mẫn.
Thấy Từ Minh Hạo thò tay tới, Lý Thạc Mẫn luống cuống đóng diễn đàn rồi giấu điện thoại qua một bên, “Mày tưởng ai cũng như mày đấy, tao đang xem một thứ rất là đứng đắn.”
Rướn người qua bàn học của Lý Thạc Mẫn, Từ Minh Hạo cố với về phía Lý Thạc Mẫn giấu điện thoại, “Đứng đẳn thì giấu làm gì, tao nói cả ngày hôm nay mày lạ lắm, cuối cùng thì cái gì làm mày mất hồn mất vía thế hả? Đưa đây tao xem nào!”
Thấy Từ Minh Hạo có vẻ rất quyết tâm giựt điện thoại của mình, Lý Thạc Mẫn một tay nhét điện thoại vào túi quân, tay kia thì tóm chặt miệng túi rồi chạy thẳng ra ngoài phòng học, vừa nhìn lại đằng sau đã thấy Từ Minh Hạo đuổi theo.
Lý Thạc Mẫn nghĩ thầm tuyệt đối không thể để cho Từ Minh Hạo biết chuyện ở diễn đàn, bằng không thì chẳng biết thằng này sẽ cười nhạo mình đến bao giờ, nhất định không thể để điện thoại rơi vào tay nó. Từ Minh Hạo đuổi theo rất nhanh, Lý Thạc Mẫn lách người chạy ra cầu thang, vội vàng phóng xuống tầng dưới, vừa chạy được nửa đường ngó qua lan can đã thấy cầu thang tầng dưới có hai người đi tới, cậu bất chợt dừng bước.
Hai tên đang giả bộ ưu nhã bước từng bước chậm rãi lên cầu thang kia không phải Kim Mẫn Khuê và Văn Tuấn Huy thì còn ai vào đây?
Lý Thạc Mẫn lúng túng, đầu óc nhanh chóng hoạt động, bây giờ nên bỏ chạy hay là chào
hỏi? Cậu nằm chặt điện thoại vẫn an vị trong túi quần, Lý Thạc Mẫn đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại hôm qua, “Đầu tiên phải tạo thêm nhiều cơ hội để tiếp xúc hơn, khiến cho đối phương quen thuộc với cậu đã.”
Dừng chân lại, Lý Thạc Mẫn đứng tại chỗ chờ hai người kia đi lên.
Văn Tuấn Huy và Kim Mẫn Khuê đi được một nửa cầu thang chợt nhìn thấy phía trước có một đôi chân dài thẳng tắp đang đứng chắn đường, nhìn kỹ mới nhận ra Lý Thạc Mẫn đứng ngược sáng ở chỗ góc cua của cầu thang đang chớp mắt cười chào hỏi bọn họ.
“Thạc Mẫn?” Văn Tuấn Huy âm thầm liếc nhìn Kim Mẫn Khuê, sau đó nhìn về phía Lý Thạc Mẫn gật đầu chào lại, “Cậu đi đâu đấy?”
Vừa chạm mặt hai người kia Lý Thạc Mẫn ngay lập tức cảm nhận được ánh nhìn quen thuộc, cơ thể theo phản xạ tự nhiên rùng mình một cái, sau đó quả cảm mở to mắt nghênh đón, vừa định lên tiếng đã liếc thấy Từ Minh Hạo đăng sau sắp đuổi kịp, Lý Thạc Mẫn nhanh chóng tự định giá tầm quan trọng giữa cơ hội vô tình gặp gỡ và danh dự của bản thân, cuối cùng cậu quyết định co giò bỏ chạy, ai ngờ còn chưa chạy được bước nào đã bị Từ Minh Hạo vồ lấy.
“Chạy nhanh ra phết đấy.” Từ Minh Hạo một lòng muốn đuổi kịp Lý Thạc Mẫn, không chú ý tới bên cạnh còn có hai người khác, mãi đến khi nhận ra thằng nhóc Lý Thạc Mẫn này không hề giãy giụa như mọi khi, cậu mới phát hiện sự hiện diện của bọn họ. Từ Minh Hạo lập tức thu lại vẻ đắc ý trên mặt, thay thế vào đó là một nụ cười ngọt ngào.
“Huy Huy.” Gật đầu với Kim Mẫn Khuê đang mang vẻ mặt lạnh nhạt bên kia, sau đó cong cong mắt cười tươi với Văn Tuấn Huy, thấy ánh mắt của Văn Tuấn Huy và Kim Mẫn Khuê đang quan sát qua lại giữa mình và Lý Thạc Mẫn, người thông minh như Từ Minh Hạo lập tức kịp thời ứng biến, “Tớ tìm nó có chút việc, bây giờ không có thời gian để trò chuyện rồi, đi trước nha!”
Vừa dứt lời, Từ Minh Hạo dùng sức khoác vai Lý Thạc Mẫn kéo về phía trước, Lý Thạc Mẫn thì không ngừng lui lại cố trốn vào góc tường, Văn Tuấn Huy và Kim Mẫn Khuê nhìn hai người rồi lại liếc nhau một cái, nhấc chân bỏ lên tầng, vừa đi được vài bước bỗng nghe thấy một tiếng “A~” mềm nhũn, bàn chân đang nâng lên của Kim Mẫn Khuê khựng lại một chút, cả hai người cùng quay đầu.
Nhìn một cái thôi đã khiến bọn họ đi không nổi nữa.
Chỉ thấy Từ Minh Hạo dồn Lý Thạc Mẫn đến góc tường, một tay Từ Minh Hạo ôm lấy bạn nhỏ kia, tay còn lại cố thò vào bên trong áo cậu, Lý Thạc Mẫn ngồi trong góc cố gắng co ro cuộn người lại.
“A A A Từ Minh Hạo, đừng có chạm vào cổ tao, bỏ ra!” Lý Thạc Mẫn vừa rụt cổ vừa yếu ớt phản bác, một tay đẩy Từ Minh Hạo, trong lòng đang chửi rủa ầm ĩ, Từ Minh Hạo mắc dịch, chuyên tìm nhược điểm của người ta mà ra tay.
Nói đến chuyện này phải nhớ về một ngày đẹp trời nào đó khi cả hai ngồi ăn kem bên bờ biển, Từ Minh Hạo quay sang hỏi Lý Thạc Mẫn có cách nào để trị được mày không? Lý Thạc Mẫn thè lưỡi ra liếm kem một cái, đảo mắt ra vẻ làm gì có ai trị được tao, Từ Minh Hạo ngồi cạnh cười khẽ sau đó đột ngột tóm gáy cậu, Lý Thạc Mẫn giật mình đánh thót một cái, kem trong tay rơi thẳng xuống bờ cát. Cổ là vùng nhạy cảm nhất của Lý Thạc Mẫn, mỗi lần bị chạm phải là cả người như bị tháo mất dây cót vậy đó, mềm oặt thành một đống, cho nên từ nhỏ đến lớn không ít lần cậu bị Từ Minh Hạo nắm thóp.
Dựa theo quy củ cũ, Từ Minh Hạo tóm gáy Lý Thạc Mẫn, đe dọa: “Đưa điện thoại đây thì tao bỏ ra.”
Hiếm lắm mới có một lần Lý Thạc Mẫn bị khống chế xong vẫn không quên bảo vệ túi quân, “Cút, còn lâu ông mới đưa!”
Hai người một người cướp một người trốn, lăn lộn trong góc cầu thang người đến người đi này khó phân thắng bại.
“Tao nói.” Đứng cách đấy mấy bậc cầu thang, Văn Tuấn Huy chậm rãi mở miệng, “Có phải hai người này hơi thân mật quá rồi không?”
Kim Mẫn Khuê không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai bóng người vẫn đang quấn quít lấy nhau trong góc tường, thỉnh thoảng còn có tiếng mắng chửi mềm nhũn của Lý Thạc Mẫn rơi vào bên tai, Kim Mẫn Khuê sờ sờ vành tai ngứa ngáy, tay kia cầm chặt tay vịn cầu thang, ngón tay gõ gõ theo tiết tấu.
Xem ra còn rất nhiều thứ cần phải dạy dỗ lại.
…*Còn tiếp*….