“Vậy nó là loài gì?” mẹ Hàn cẩn thận ngắm nhìn, hỏi.
Nét mặt tự đắc của Khổng Minh Quang nhất thời mất tự nhiên, có thể nhìn ra cậu ta cũng không biết.
Bỗng trang sức rực rỡ trên tay bị lấy đi, cậu ta giật mình nhìn thiếu niên còn nhỏ hơn cả bản thân tùy ý cầm lấy trang sức đi thì lập tức muốn lấy lại.
Vậy nhưng thiếu niên lại tự nhiên mà cầm lấy mái tóc dài màu bạc của mẹ Hàn lên, cẩn thận mà dùng thứ trang sức lộng lẫy kia búi lên.
Giọng cậu nhẹ nhàng lại như kể chuyện xưa mà nói “Đây là phượng hoàng, trong tộc phượng hoàng, trống gọi là Phượng, mái gọi là Hoàng. Từ thời điểm xa xưa nó được coi là loài chim cao quý nhất, đại biểu cho sự bất diệt. Trong nhân gian, phượng hoàng đại biểu cho đức hạnh, duyên dáng và thanh nhã, thường được làm trang sức cho Hoàng hậu, nữ nhân cao quý nhất của một nước.”
Chỉ vài cái nhấc tay, mái tóc của mẹ Hàn đã được chiếc trâm phượng hoàng búi lại một kiểu đơn giản, vẻ dịu dàng xinh đẹp của bà lại tăng thêm một phần khí chất thanh nhã bất phàm.
Nói xong Bạch Niên nhấc mắt nhìn thiếu niên còn đang kính ngạc kia, trong giọng nói như có thêm một chút từ ái đối với tiểu bối “Khổng tước cũng có thể nói là hậu duệ gần với phượng hoàng nhất.”
Qua tấm gương robot mang đến, mẹ Hàn cẩn thận ngắm nghía bản thân trong gương, bà cong mắt nhìn cậu cười khen.
“Tiểu Niên của chúng ta hiểu biết thật nhiều.”
Nói xong lại hương Khổng thiếu gia còn đang ngây ngẩn ngồi kia “Món quà này của Khổng thiếu gia thật có tâm. Đợi khi Hàn tổng nhà ta trở về, ta sẽ nói với ông ấy một tiếng để hậu tạ Khổng gia sau.”
Vẫn còn đang ngây ngốc, đợi khi Khổng Minh Quang tỉnh thần lại thì bản thân đã ra khỏi Hàn gia.
“Thiếu gia, bây giờ chúng ta trở về sao?” vệ sĩ theo bên cạnh hỏi cậu ta.
Im lặng một lúc, cuối cùng cậu ta thở dài nói “Thôi, trở về đi.”
Bây giờ cậu ta cũng chẳng có hứng đi đâu. Đả kích quá mạnh, cần thời gian để tiếp thu.
Tối muộn đến Hàn Tiêu Hãn cùng ba Hàn trở về thì nhìn thấy mẹ Hàn đang ở trong phòng khách vui vẻ soi gương, ba Hàn khó hiểu hỏi bà.
“Đã không còn sớm nữa rồi, mình ngồi đây soi gương là làm sao?”
Liếc nhìn hai cha con thô thiển nhà mình, bà quay qua cho hai người bọn họ nhìn rõ, còn thật tự đắc nói.
“Đây là trâm phượng hoàng, là Tiểu Niên chính tay cài cho tôi đó. Có phải rất đẹp hay không?”
Hai người trăm miệng một lời, gật đầu nói “Đẹp, rất hợp.”
Như ý nguyện, mẹ Hàn nhanh chóng trở về phòng.
Hàn Tiêu Hãn khẽ lắc đầu cũng trở về phòng mình.
Như mọi khi, trong phòng vẫn sáng đèn.
Cởi ra áo quân phục bên ngoài, liếc nhìn cậu đang nằm sấp ở trên giường chơi quang não thì hỏi “Hôm nay ai đến nhà chơi vậy?”
“Là tiểu khổng tước.” Bạch Niên nhai kẹo chóp chép trả lời.
Hàng mày cương nghị nhíu lại, y đi đến bên gường túm lấy chân cậu kéo khỏi gường “Tôi đã nói cậu bao lần rồi, không được ăn đồ ở trên gường. Trước khi đi ngủ không nên ăn đồ ngọt, răng sẽ sâu.”
Giả chết mặc cho đối phương tha mình đi, cậu uể oải đáp “Tôi nhớ rồi, anh thật phiền.”