Động tác quen thuộc này, Nguyên Húc không cần quay đầu cũng biết là Lâu Khải.
“Anh đang bắt mèo hả?” Nguyên Húc lẩm bẩm lầm bầm, “Sao anh thích nắm cổ áo sau của em quá vậy.”
Lâu Khải cúi đầu nhìn cậu, không nói gì, trong lòng có vài phần tán đồng. Nhưng người trước mặt không phải là mèo, nói đúng hơn là một con hồ ly, lời ngon tiếng ngọt cứ nói ra không ngừng, trên thực tế thì tất cả đều biểu hiện giả dối, khiến người ta không thể đoán được.
“Sao hôm nay anh không đi làm?” Cổ áo bị buông ra rất nhanh, Nguyên Húc lập tức nhảy ra xa hai mét, kéo nhẹ cổ áo.
“Cuối tuần nghỉ ngơi.” Lâu Khải nói.
“Ồ, vậy à.” Nguyên Húc bừng tỉnh, “Quên luôn anh cũng cần nghỉ ngơi.”
Cho dù ở nhà, Lâu Khải vẫn mặc đồ rất chỉn chu, thậm chí vì lần bị Nguyên Húc nhìn thấy xương quai xanh mà lần này cài nút đến trên cùng.
Ăn mặc như vậy rất có phong vị cấm dục, Nguyên Húc liếm môi, nhưng lại không nói gì ngả ngớn.
Thật ra sợ dọa người ta sợ, lần trước chỉ tùy tiện nói một chút đã khiến đối phương sợ tới mức không dám cởi cúc áo.
Tuy rằng sắc đẹp trước mặt, nhưng Nguyên Húc thật sự rất đói, qua loa nói mấy câu đã chạy đi nhà bếp tìm đồ ăn.
“Chuyện trên diễn đàn tôi sẽ kêu người giải quyết.” Lâu Khải chợt nói.
Nguyên Húc cũng không để ý ừ một tiếng.
Cậu không để ý chuyện này, để Lâu Khải giải quyết giúp mình là vì lo lắng chuyện trên mạng bị truyền đến tai nhà họ Nguyên sẽ mang đến phiền toái.
Tựa như nghe được giọng nói của bọn họ, một người hầu bưng một mâm điểm tâm đi ra.
“Đây là Lâu tiên sinh dặn chuẩn bị riêng cho ngài.” Người hầu đặt điểm tâm lên bàn Nguyên Húc, cung kính nói.
Vậy mà là bánh ngọt, Nguyên Húc trợn mắt, nhìn Lâu Khải, “Thật sự là anh chuẩn bị?”
Lâu Khải hờ hững: “Chỉ muốn đầu bếp trong nhà nghiên cứu thêm nhiều món ăn thôi.”
Đây thật sự là một cái cớ kém cỏi, Nguyên Húc cười hì hì hai tiếng, cũng không vạch trần, a ô cắn một miếng bánh ngọt, giơ ngón cái lên, “Cái này không tồi, ăn siêu ngon!”
“Ăn ít chút.” Lâu Khải nhíu mày: “Sắp đến giờ cơm trưa rồi.”
Nguyên Húc vừa nghe hắn nói vừa ăn một miếng bánh, sau khi cảm giác đói khát giảm bớt bèn cười tủm tỉm nói, “Bánh ngọt và bữa chính để ở hai dạ dày khác nhau, yên tâm đi, em sẽ không để anh ăn một mình đâu.”
Lâu Khải liếc nhìn cậu, không nói chuyện, xoay người rời đi.
Người này phá lệ không chịu nổi chọc ghẹo, hơi quá một chút đã xoay người rời đi, nhưng Nguyên Húc vẫn thích chọc hắn, suy cho cùng thì mỹ nhân tức giận cũng đẹp hơn người thường rất nhiều.
Thấy Lâu Khải bước nhanh như bay, chớp mắt bóng dáng đã biến mất ở cầu thang, Nguyên Húc dứt khoát kéo ghế ra ngồi xuống, vân vê miếng điểm tâm, chậm rãi thưởng thức.
Ăn một nửa, đột nhiên cậu nhận ra cái gì đó, vừa ngẩng đầu lên, quả nhiên đã thấy Lâu Khải đứng ở lan can lầu hai nhìn cậu, trên mặt viết rõ không tán đồng.
Nguyên Húc thiếu chút nữa cười ra tiếng, cậu nhét miếng bánh còn lại vào miệng, ra hiệu đây là miếng cuối cùng.
Thấy cậu thành thật đẩy dĩa ra, Lâu Khải mới quay về phòng. Vừa mới ngồi xuống, mở văn kiện công ty ra thì đi động reo lên —— là cuộc gọi của Tần Hà.
Một bên khác, vì gần đến giờ cơm trưa nên Nguyên Húc trực tiếp ngồi trong nhà ăn lướt điện thoại.
Sau đó phát hiện trên hotsearch Weibo có tên mình.
Mặt Nguyên Húc khiếp sợ.
Cậu vừa lên diễn đàn xem, bài post kia đã bị xóa, mới buông lòng chưa được hai phút, Lâu Phụng Khải đã đăng lên Weibo rồi, còn đi mua hotsearch.
Nguyên Húc rít một tiếng, đứng dậy cầm điện thoại chạy lên lầu.
Cậu đúng là coi thường Lâu Phụng Khải, ngàn vạn lần không nghĩ tới đối phương thật sự dám kéo Lâu Khải xuống nước, chuyện trên diễn đàn trước đó thì thôi đi, giờ trực tiếp đăng lên mạng… gã không sợ đắc tội Lâu Khải ư, hay cảm thấy Lâu Khải sẽ không xuống tay với gã?
Cậu chạy như bay đến thư phòng của Lâu Khải, dừng lại muốn nói chuyện này cho Lâu Khải, nhưng Lâu Khải đã nhìn ra ý đồ của cậu, “Tôi bảo Tần Hà đi xử lý rồi.”
Nguyên Húc vuốt ngực: “Vậy là tốt rồi, mau chóng qua đi… sao cậu ta cứ thích nhắm vào mối quan hệ của chúng ta chứ.”
“Cậu rất lo lắng quan hệ của chúng ta bị bại lộ nhỉ?” Lâu Khải rất ít khi thấy bộ dạng hoang mang rối loạn của cậu, hơi nheo mắt lại.
“Tình yêu trong bóng tối nghĩa là không thể bị phát hiện.” Nguyên Húc lắc đầu, “Huống chi, nếu nhà em biết quan hệ của hai chúng ta thì chắc chắn sẽ đánh gãy chân em mất.”
Nói đoạn, cậu đảo mắt, “Không được, em phải báo cho bố và anh em để họ chuẩn bị tâm lý.”
Lâu Khải giương mắt.
“Em tìm Chu Nguyên Lượng, giả bộ như thời gian này ở trong nhà cậu ấy?” Nguyên Húc suy tư, “Nhưng hình như cậu ấy vẫn luôn ở ký túc xá, điều tra một chút là ra.”
Ở đây cậu không biết nhiều người lắm, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết lừa thế nào, thấy Lâu Khải ngồi phía sau, hai tay đan lại nhẹ nhàng đè cằm lên, thần sắc khó hiểu, phảng phất như đang xem kịch, lập tức lại gần, ghé vào bàn sách bằng gỗ đỏ lớn, “Anh đừng mải chê cười em, nếu nhà em biết em và anh yêu nhau, bọn họ nhất định sẽ bổng đả uyên ương*.”
(*Bổng đả uyên ương [棒打鸳鸯] (dùng gậy đánh Đôi uyên ương để chia tách chúng) Nghĩa: chia rẽ uyên ương, chia loan rẽ thủy, chia đôi xẻ lứa.)
Không phải nói nhà họ Nguyên không cho cậu yêu đàn ông, mà vì người đàn ông này là Lâu Khải, người sáng suốt vừa nhìn đã biết có âm mưu.
Nửa người cậu nằm trên bàn, áo ngủ vịt vàng nhỏ rộng thùng thình, ở góc độ của Lâu Khải, liếc mắt một cái đã có thể thấy xương quai xanh thon dài và ngực của đối phương.
Làn da trắng như sữa bò, chỗ nhô lên hồng nhạt như hoa anh đào.
Hắn vươn tay chọt vào trán của Nguyên Húc đẩy người kia ra sau.
“Tôi sẽ bảo Tần Hà xử lý tốt.” Hắn nói đoạn, ánh mắt liếc qua kệ sách, cứ luôn cảm thấy trên bàn đều có hương sữa và hoa.
Đương nhiên chỉ là ảo giác của hắn, nhưng Lâu Khải giống bị bỏng rút tay ra khỏi bàn, cắn răng, “Gọi người đến dọn dẹp thư phòng.”
“Lau cái bàn này nhiều lần vào.” Hắn nặng nề nói.
Nguyên Húc cảm giác mình bị ghét bỏ, cậu nhìn thoáng qua Lâu Khải, “Cũng không phải chỉ nằm bò ra bàn thôi à, bị anh nói cứ như chúng ta làm chuyện gì đó bẩn lên bàn vậy.”
Nói xong, cậu soạt một tiếng đã chạy khỏi thư phòng, trốn sau cánh cửa lò đầu ra, “Đừng tức giận, em đi gọi người tới lau ~ sạch ~ bàn~”