– Tôi không sao, buông tôi ra đi.
Tư Nam như vẫn còn dư chuyện lúc nãy, anh trầm ngâm rồi dang tay bế Thiên Duy lên. Thiên Duy bất ngờ bị bế lên vô thức quàng tay ôm cổ anh.
– Anh…
Tư Nam ôm cậu đi vào bên trong phòng. Sau đó, anh đặt cậu lên giường bản thân ngồi kế bên vẻ mặt anh lo lắng hẳn, không đúng hơn là anh đang sợ thì đúng hơn vẻ mặt trắng bệch như bị mất máu. Anh liên tục nắm lấy tay cậu rất chặt, chặt đến mức Thiên Duy tê cả tay.
Thiên Duy nhăn mặt nhưng nhìn Tư Nam thế này anh cũng không muốn rút tay ra, cậu nhẹ nhàng thì thầm với anh:
– Tư Nam, tôi không sao anh…
Cậu chưa nói hết câu, anh đã nhào tới ôm lấy cậu. Vẻ mặt anh như là sự hổn độn của nhiều cảm xúc. Anh không biết mình tại sao lại vậy, nhưng lúc nhìn thấy Thiên Duy run người lên bất động bên dưới người đàn ông kia anh lại nhớ về hình ảnh cậu đau đến ngất đi ngục trên tay anh. Tim anh cứ thế mà nhói lên từng cơn không thể dừng lại được.
Thiên Duy cũng hỗn độn lắm, cậu không biết nên làm gì. Cứ ngồi đơ ra mặt cho cậu ôm như thế.
Thiên Duy cảm thấy bắt đầu cứng người, cậu vỗ vỗ vào lưng Tư Nam.
– Tư Nam, tôi đau khắp người rồi này anh định ôm tới khi nào.
Tư Nam nghe vậy liền rời ra. Đôi tay anh đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Anh nghiêm túc bảo:
– Duy Duy… anh không cần em phải yêu anh nhưng anh sẽ không để em xảy ra chuyện gì cả. Anh sẽ bảo vệ em đến hết đời này.
Thiên Duy đỏ mặt lên, cậu tròn xoe mắt nhìn anh, cậu định nói gì đó nhưng không kịp nữa rồi. Tư Nam đã kề môi vào làm chặn đứng câu nói của cậu.
Thiên Duy chạm mắt với anh. Cậu bị hút hồn với ánh mắt kiên định đây quyến rũ ấy. Bất giác cậu tuân theo những thứ mà anh làm với cậu.
Tư Nam dùng tay ôm sát đầu cậu nâng phần mặt lên cao và hôn, nụ hôn triền miên không rời, lưỡi anh đưa vào sâu hơn khiến Thiên Duy bất giác rùng mình, Tư Nam rời ra đặt tay lên ngực áp cậu xuống giường.
Thiên Duy không biết anh định làm gì, cậuc có chút hoảng định quay đầu đi bỏ chạy. Nhưng Tư Nam đã áp sát người cậu, đưa tay chạm vào khuôn mặt đang rất đỏ của cậu.
– Mặt em đỏ lắm đó, đừng sợ, anh chỉ hôn môi thôi. Em không muốn anh sẽ không làm gì cả.
Thiên Duy không nói gì cả, cậu đưa tay quàng lên vai anh. Đưa khuôn mặt đầy quyến rủ sát mặt anh.
Tư Nam mỉm cười áp môi tới.
– Em đang quyến rũ anh ah.
Cứ thế, cả hai hôn nhau càng lúc càng trầm ấm.
Tư Nam đã ngủ, cậu ôm chặt lấy cậu mà ngủ. Thiên Duy nhìn anh vô thức vươn tay vuốt ve mặt anh. Cậu đưa tay chạm vào môi anh, xoa xoa ngay vùng môi vẫn còn đỏ lên do nụ hôn lúc nãy.
Thiên Duy gục mặt xuống cười trong sung sướng. Lúc nãy, khi cậu thấy anh nối giận lên đánh cho tên đó một cú đấm. Cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn trước rất nhiều, một niềm vui sướng vô cùng. Tư Nam nổi nòng là vì cậu mà.
Thiên Duy ngục đầu chạm vào trán anh, khẽ nói:
– Ngủ ngon.
Tư Nam cũng lẩm bẩm đáp lại:
– Duy Duy.. giọng nói dần nhỏ đi.