Bọn họ mới thành thân, triều đình cho nghỉ bảy ngày, đấy là thiên ân, theo lý mà nói, nếu công vụ không gấp thì không cần tới nha môn. Lẽ nào Huyền Ưng ti có việc gấp cần y?
Thanh Duy đang nghĩ miên man, chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Giang Từ Chu đã mặc xiêm y, đi lại gần giường.
Thanh Duy lập tức nhắm mắt lại. Một lúc sau, tấm rèm đung đưa nhè nhẹ, hình như Giang Từ Chu vén rèm lên.
Thanh Duy có thể cảm nhận được y đang nhìn mình, nàng không biết y nhìn cái gì, nhưng y đứng trước giường rất lâu..
Phải một lúc sau, Giang Từ Chu mới nhẹ nhàng buông rèm, cửa phòng kêu cái *két* mở ra rồi khép lại.
Thanh Duy nằm trên giường một canh giờ, mãi tới khi trời sáng choang thì nàng mới đứng dậy. Lưu Phương Trú Vân ở phòng ngoài nghe thấy tiếng động, bèn đẩy cửa đi vào: “Nô tì đã rót nước và chuẩn bị bữa sáng cho nương tử rồi ạ.”
Thanh Duy hỏi: “Sao không thấy quan nhân đâu?”
Lưu Phương thưa: “Sáng nay thiếu gia bảo có việc gấp nên đã đến nha môn, phải quá trưa mới về, trước khi đi còn dặn chúng nô tì không được ồn ào làm phiền nương tử.”
Quả nhiên là đến Huyền Ưng ti.
Thanh Duy nói: “Sao đi vội thế, đã ăn sáng chưa?”
Trú Vân và Lưu Phương nhìn nhau, đồng thanh đáp: “Chưa ạ, Đức Vinh đưa thiếu gia đi, có lẽ sẽ dùng bữa trên đường.”
Thanh Duy lại nói: “Chàng đang trong kỳ nghỉ cơ mà, coi như ăn sáng rồi đi, nhưng còn bữa trưa thì sao? Phòng bếp ở phủ ta có chuẩn bị gì không?”
Dù đang nghỉ phép, nhưng cả cái Huyền Ưng ti to đùng như vậy, đâu thiếu một miếng ăn của Đô Ngu hầu.
Song Trú Vân là người thông minh, thấy Thanh Duy hỏi thế, nàng lập tức nhận ra ẩn ý trong câu.
Nàng ta mới nghĩ, thiếu gia và nương tử đang trong kỳ tân hôn, không nỡ xa nhau một khắc nào, thế là cười trả lời: “Có ạ, nô tì sai người chuẩn bị liền đây, nương tử muốn sai hạ nhân đưa đi, hay là… đích thân đưa sang đấy?”
Thanh Duy giả vờ ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Để ta tự đi.”
***
Người hầu trong phủ đánh xe chở Thanh Duy tới nha môn, trên đường ghé ngang phường rượu Cốc Ninh, Thanh Duy còn mua thêm một bầu La Phù Xuân.
Sở quan Huyền Ưng ti nằm ngoài cửa cung thứ ba, đi vào cửa nách bên cạnh Đông Hoa Môn, thị vệ gác cổng kiểm tra thẻ bài.
Nơi đây không được xem là cấm cung, cơ quan hành chính của các bộ trải dài, gia quyến của quan viên tứ phẩm trở lên được phép vào thăm, song bình thường đều để người hầu trong phủ tới, vì phần lớn các nữ quyến sẽ bị chặn lại ngoài cửa nách vặn hỏi, lấy đủ lý do từ chối.
Thị vệ hôm nay biết Giang Từ Chu mới kết hôn, thành thử cũng không làm khó Thanh Duy.
Thanh Duy đến ngoài sở quan của Huyền Ưng ti, một Huyền Ưng vệ người cao to, trông trẻ tuổi đi ra đón, người này tự xưng là Kỳ Minh, kính cẩn gọi Thanh Duy một tiếng “phu nhân”, nói: “Một canh giờ trước đại nhân cho gọi Vệ Chưởng sứ cùng Chương Hiệu úy vào phòng họp, hiện tại vẫn chưa họp xong, để tiểu nhân vào thông báo giúp phu nhân một tiếng.”
Thanh Duy nhìn hắn, áo bào Huyền Ưng ti trên người mới cóng, có vẻ là người mới.
Thanh Duy bèn bảo: “Không cần, ta chỉ đến đưa cơm thôi, chờ là được rồi.”
Kỳ Minh vâng dạ, dẫn Thanh Duy vào gian phòng nằm sâu trong công đường, dâng trà lên rồi lui xuống.
Tào Côn Đức đã kể qua với Thanh Duy, trách nhiệm của Huyền Ưng ti vốn nằm ở ngoại nha, ngoại nha mới là nơi làm việc, công đường của bốn bộ thuộc Huyền Ưng ti (bao gồm Hiêu bộ, Diều bộ, Si bộ và Chuẩn bộ) và phòng họp của cấp trên là Đô Ngu hầu và Đô Kiểm điểm đều ở ngoại nha. Ngoại nha hành sự khá nhẹ nhàng, nhưng nòng cốt thật sự của Huyền Ưng ti lại là nội nha, thí dụ như hầm đồng có tiếng xấu vang danh chẳng hạn, nó được xây ở tít sâu trong cùng nội nha.
Cho nên, vào tới ngoại nha của Huyền Ưng ti rất dễ, nhưng muốn vào nội nha, nhất là từ khi Vệ Quyết chấn chỉnh lại Huyền Ưng vệ, thì khó như lên trời.
Thanh Duy uống hớp trà, thảo sẵn lý do rồi đội mũ lên, đẩy cửa ra, bảo với Kỳ Minh là ngồi một chỗ thấy mệt, phớt lờ vẻ khó xử của hắn ta mà tiến thẳng tới nội nha.