A Hỉ đứng bên cạnh cẩn thận giải thích: “Ngày đó Uyển Tình cô nương lỗ mãng bưng một chậu y phục đụng vào người Thái tử điện hạ, suýt nữa đã làm điện hạ bị thương. Gây thương tích cho ngọc thể của điện hạ vốn đã là tội chết, nhưng điện hạ vẫn nhớ Uyển Tình cô nương là do bệ hạ ban thưởng nên chỉ đuổi về thôn trang làm việc thôi ạ.”
Thu Thái hậu vẫn kéo dài thời gian không chịu đến, Hoàng đế đã sai người qua mời hai lần, song phải mất nửa canh giờ sau ma ma bên người Thu Thái hậu mới qua truyền lời: “Hôm nay thân thể Thái hậu nương nương không được khỏe, mong bệ hạ cho mọi người tan tiệc.”
Các Công chúa Hoàng tử còn đang chụm đầu ghé tai nói chuyện, nghe xong lời của ma ma thì đều hướng mắt về phía Hoàng đế.
Thẩm quý phi thở dài: “Thái hậu không muốn qua đây thì bệ hạ cũng nên trở về nghỉ ngơi thôi. Ai, thần thiếp nghe nói hôm qua Hoàng hậu mới đi thỉnh an Thái hậu, chắc là Thái hậu bị nàng chọc cho tức đến đổ bệnh rồi.”
Gân xanh trên mu bàn tay Mộ Cẩm Ngọc gồ hết lên.
Mâu thuẫn giữa hắn và Hoàng đế là do vấn đề huyết thống cùng ngôi vị tạo thành, đây không phải việc nhỏ có thể dễ dàng giải quyết trong một sớm một chiều được, cho nên hắn không thể hành động thiếu suy nghĩ, không cần biết đó là việc hôn sự của bản thân hay là việc liên quan đến mẫu thân, hắn đều phải nhẫn nại.
Khi Mộ Cẩm Ngọc về tới phủ sắc trời đã tối muộn, A Hỉ cũng không dám chọc vào Thái tử điện hạ cả người đang nồng nặc mùi rượu, chỉ dám im lặng đi đằng sau.
Mộ Cẩm Ngọc đi thẳng qua chỗ Ninh Hoàn.
Ninh Hoàn đang nằm nghiêng trên mỹ nhân tháp[2], cằm y gác lên lòng bàn tay, vì tì lâu lòng bàn tay sẽ đổ mồ hôi cho nên y còn lót thêm một chiếc khăn lụa, có khăn lụa mềm mại bổ trợ khiến cho gương mặt y nhìn càng thêm nhỏ nhắn, vừa nhỏ vừa xinh đẹp.
[2]
Không khí trong phòng rất ấm, cả người Ninh Hoàn nóng đến mức đổ một ít mồ hôi, y bị mùi rượu hun đến tỉnh ngủ, vừa mở mắt ra đã thấy được đôi con ngươi giăng kín tơ máu của Mộ Cẩm Ngọc.
Những lúc Mộ Cẩm Ngọc không cười trông rất khủng bố, đôi mắt phượng đỏ ngầu này của hắn càng khiến người khác cảm thấy sát khí nặng nề.
Ninh Hoàn lười nhác híp mắt lại, vươn tay ra với hắn: “Kéo ta dậy.”
Mộ Cẩm Ngọc trầm mặc một lúc mới cầm cổ tay đối phương kéo người dậy.
Ninh Hoàn ghé lại chỗ cổ áo hắn ngửi ngửi, con ngươi lạnh nhạt ngước lên: “Thái tử uống bao nhiêu rượu rồi? Quá hôi, hôm nay ngài ngủ bên ngoài đi.”
Mộ Cẩm Ngọc nắm cằm y: “Không ngủ bên ngoài.”
Ninh Hoàn vỗ nhẹ tay hắn: “Buông ra.”
Y mới vừa tỉnh ngủ xong, những khi thức giấc mà không phải do y tự tỉnh thì tâm trạng Ninh Hoàn sẽ uôn không tốt lắm.
Mộ Cẩm Ngọc không đầu không đuôi nói: “Cô cảm thấy làm Hoàng đế rất sướng, Hoàng đế có thể ra lệnh cho tất cả mọi người, muốn giết ai thì giết, muốn làm nhục ai thì làm.”
Ninh Hoàn:?
Ai mà không biết làm Hoàng đế rất sướng, một kẻ điên còn thích theo đuổi quyền lực như Mộ Cẩm Ngọc nói ra mấy câu này đúng là hết sưvs vô nghĩa.
Mộ Cẩm Ngọc biết bản thân uống say, nhưng hắn không biết mình say đến mức độ nào, trong đầu hắn bây giờ chỉ có một suy nghĩ, một khi hắn lên làm Hoàng đế rồi, hắn nhất định phải bắt Ninh Hoàn ngủ cùng mình, tính tình đối phương xấu như vậy, suốt ngày lạnh nhạt hờ hững với hắn, hắn phải dùng mọi cách nhục nhã y.
Ninh Hoàn bỗng nhiên cười ra tiếng: “Được, ta chờ điện hạ lên làm Hoàng đế, nhưng trước hết ngài buông ta ra đã, ta gọi nha hoàn nấu canh giải rượu cho ngài.”
Ánh mắt Mộ Cẩm Ngọc dừng trên cánh môi Ninh Hoàn, môi đối phương rất mỏng, nhìn qua vừa xinh đẹp vừa mềm mại.
Hầu kết hắn hơi động đậy.
Ninh Hoàn thấy Mộ Cẩm Ngọc vẫn cứ đờ người thì đành phải cầm cổ tay đôi phương, dùng lực để hắn buông cằm mình ra.
Lực tay của Mộ Cẩm Ngọc rất mạnh, tì đến mức trên cằm Ninh Hoàn hằn ra vệt đỏ, lại thêm nền da trắng như tuyết của y tôn lên, khiến dấu vết này càng thêm rõ ràng.
Theo như y đoán thì chắc là sau khi tiến cung, Mộ Cẩm Ngọc đã phải đối diện với vài chuyện khiến hắn khó chịu nên mới thành ra như thế này, có thể là bị Hoàng đế gây khó dễ thẳng mặt nên mới tới đây phát điên đây mà.
Ninh Hoàn dẫm lên giày mềm đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Ngọc nằm lên mỹ nhân tháp của Ninh Hoàn. Hắn biết đối phương là người rất biết hưởng thụ, thức ăn phải chế biến tinh xảo kỹ càng, đi ngủ cũng phải chăm chút từng li từng tí một, gối của Ninh Hoàn rất thơm, trên gối được thêu tịnh đế liên, giữa giường còn có một chiếc khăn tay nhỏ.
Là chiếc khăn lúc nãy Ninh Hoàn dùng để lót tay, bởi vì y có đổ mồ hôi nên khăn có hơi ẩm ướt.
Mộ Cẩm Ngọc ngửi nhẹ khăn tay, sau đó thì phủ luôn lên mặt.
Ninh Hoàn dặn dò Điệp Thanh nấu một chén canh giải rượu rồi đi tắm, sau khi tắm xong y mới quay lại. Sắc trời đã về khuya hẳn, y còn phải lên giường ngủ tiếp.
Mộ Cẩm Ngọc uống canh giải rượu xong thì cũng muốn lên giường, Ninh Hoàn lập tức giơ tay cản hắn lại: “Điện hạ tắm xong mới được lên, ta không ngủ với người say rượu.”
Y không có thói quen sạch sẽ quá mức, nhưng lại không chịu nổi mùi hôi.
Chờ Mộ Cẩm Ngọc tắm rửa xong thì hắn cũng hoàn toàn tỉnh rượu, hắn đưa một viên thuốc cho Ninh Hoàn: “Ta lấy thứ này trong cung mẫu hậu, ngươi có biết đây là thuốc gì không? Cả tác dụng của nó nữa?”
Ninh Hoàn đưa viên thuốc lên mũi ngửi, sắc mặt hơi đổi: “Nha phiến.”
Mộ Cẩm Ngọc lặp lại lời y: “Nha phiến?”
Ninh Hoàn nói: “Xưa kia hoa phù dung, ngày nay cỏ đoạn trường. Nó còn được gọi là hoa mễ nang hoặc hoa anh túc, có công dụng điều dưỡng phế vị, còn có thể trị kiết lỵ. Nhưng nếu dùng quá nhiều sẽ khiến tâm trí mất kiểm soát, về lâu sẽ nghiện.”
Mộ Cẩm Ngọc nhắm hai mắt lại, trong đầu rối như tơ vò.
Ninh Hoàn hỏi: “Thái tử?”
Mộ Cẩm Ngọc ôm bả vai Ninh Hoàn, gác cằm lên đầu y: “Cô bị phái đi phương Bắc đánh giặc.”
Hắn đột nhiên nhận ra bản thân rất có thể sẽ không về được nữa.
Thân phân Thái tử tuy rằng cao quý, nhưng hắn ngồi ở cái vị trí này đã rất lâu mà chẳng có ngày nào tốt đẹp cả.
Ninh Hoàn cũng không đẩy hắn ra, chỉ nhỏ giọng nói: “Điện hạ yên tâm, ngài sẽ gặp dữ hóa lành, đạt được tất cả những gì ngài mong muốn. Điện hạ nhớ nghe lời ta, sau khi đến phương Bắc tuyệt đối không được tin tưởng lời ngon tiếng ngọt, ba hoa xảo trá của thuộc hạ, dù thắng hay bại cũng không thể mất lý trí. Còn chuyện trong kinh thành ta sẽ giúp điện hạ quan sát.”
Tròng mắt Mộ Cẩm Ngọc càng thêm trầm lắng, hắn khó dằn lòng mà duỗi tay ôm Ninh Hoàn chặt hơn.
Rất nhanh Ninh Hoàn đã nhận ra cơ thể đối phương có chút không đúng, song y cũng chỉ có thể cảm thán không hổ là vai chính, thiên phú dị bẩm, phương diện nào cũng không giống người thường.
Hiện giờ đang là ban đêm, đối phương vừa uống rượu lại thêm đang trong độ tuổi trẻ khỏe, còn là nhân vật thừa thãi tinh lực thích mở hậu cung, nên chuyện này cũng coi như bình thường.
Cơ thể Ninh Hoàn cứng đờ, y kéo bàn tay đang luồn vào vạt áo mình ra: “Đừng sờ lung tung, điện hạ mau ngủ sớm đi.”