Lộ Tử Hạo buồn rầu nói: “Đâu chỉ vậy, tụi nó còn….”
“Còn gì?”
Ngón tay Lộ Tử Hạo cào cào trên ghế một lúc: “Nói tớ thích con trai, làm Trịnh Vân Phàm né tớ xa luôn.” Trịnh Vân Phàm là người sống ở sườn đồi, ngồi cùng bạn với cậu, thường xuyên đi xe buýt với cậu.
Cậu buồn bã nói: “Phải chi tớ cao hơn một chút, khoẻ mạnh hơn chút thì tốt rồi. Giờ tới gầy y chang Thất Thất. Tớ rất ghét mặt búng ra sữa của tớ, đẹp y hệt con gái.”
“Cái này thì có liên quan gì đến cậu?” Lương Thuỷ nhíu mày nói, “Nếu vậy thì người lùn, người mập, ngốc, xấu xí đều đáng bị đặt biệt danh chê cười sao?”
Lộ Tử Hạo không nói gì.
Lý Phong Nhiên chợt nhẹ giọng hỏi: “Vậy cậu thích con trai hay con gái?”
Ánh mắt Lộ Tử Hạo mờ mịt: “Tớ không biết luôn. Rất nhiều người đều yêu sớm hay yêu thầm nhưng tớ chẳng thích ai hết. Tớ sợ bị người khác cười, cho nên ở lớp không dám nói chuyện với mấy bạn nữ, tớ cảm thấy chơi với con trai thoải mái hơn.”
Lương Thuỷ nói: “Cậu thích nam hay nữ, hay không phải nam không phải nữ, đều chả liên quan cái khỉ gì đến người khác hết!”
Lộ Tử Hạo đang định nói gì đó thì thấy Tô Khởi và Lâm Thanh đứng một bên nhìn cậu chằm chằm. Không biết cả hai đến đây khi nào.
“Lộ Tạo, có người ăn hiếp cậu?” Tô Khởi bước lên bậc thang, giận dữ hỏi, “Cậu nói tớ biết là ai!”
Lộ Tử Hạo vội nói, “Cũng không phải ăn hiếp, chỉ là đồn nhảm thôi, phiền phức. Tụi nó nghĩ là đang giỡn, nhưng chả thấy buồn cười chút nào.”
Tô Khởi nhíu mày, đang tính nói thì Lương Thuỷ ngắt lời, chuyển đề tài, hỏi Lâm Thanh: “Hai cậu mua gì vậy? Mò trong đó đúng lâu.”
Tô Khởi ngạc nhiên, nhưng thấy vẻ mặt Lộ Tạo dịu đi, thoáng chốc hiểu dụng ý của Lương Thuỷ.
Lâm Thanh nói: “Tranh thêu chữ thập. Lộ Tạo, cậu muốn không, tớ thêu một cái tặng cậu. Cậu có thể nói là có bạn nữ tặng cậu.”
Lộ Tử Hạo: “Được đó.”
Lương Thuỷ nhìn Tô Khởi, ổn định lại tâm tình chột dạ của mình, nói: “Cậu cũng thêu một cái cho tớ đi.”
Tô Khởi dời ánh mắt: “Tớ không có mua.”
Lương Thuỷ nói: “Vậy tớ mua rồi cậu thêu cho tớ, đúng lúc tớ cũng thiếu một cái móc khoá.”
Tô Khởi vẫn nói câu kia: “Không.”
Lương Thuỷ khó hiểu: “Tại sao?”
Tô Khởi hỏi lại: “Sao là sao? Tại sao tớ phải thêu cho cậu?”
Lương Thuỷ bị hỏi nghẹn họng.
Đúng vậy, vì sao chứ? Từ nhỏ đến lớn, họ đều ra yêu cầu cho nhau, không e dè, đối phương ngoài miệng nói vài câu giận dỗi nhưng sau đó sẽ đi làm ngay. Nhưng lần này không giống, cậu cảm giác được Tô Khởi thật sự không muốn làm.
Vẫn là vì chuyện của Trương Dư Quả sao, cậu cho rằng mình đã giải thích rõ ràng với cô rồi, cô cũng nguôi giận rồi.
Vậy là cậu áp dụng cách hay dùng nhất: “Tớ mua Coca cho cậu uống là được chứ gì?”
Nhưng Tô Khởi không dao động: “Cậu bảo Thanh Thanh làm đi, tớ không làm.” Nói xong thì đi về phía cổng trường.
Ánh mắt Lương Thuỷ nhìn theo bóng dáng cô, nhất thời có chút lờ mờ.
Lộ Tử Hạo vỗ vỗ vai cậu, nói: “Kệ đi, cậu muốn thì tớ thêu cho cậu một cái vậy.”
Lương Thuỷ: “…….”
……..
Tiết đầu tiên của buổi chiều là tiết Ngữ văn, cũng không biết ai thiết kế thời khoá biểu kiểu này.
Trời mùa thu, buổi chiều học tiết Văn, không phải rõ ràng là muốn mọi người ngủ gà ngủ gật sao.
Tô Khởi chống cằm, liếc liếc mắt nhìn Lưu Duy Duy bên cạnh. Cậu ấy ngồi rất ngay ngắn, tinh thần phấn chấn nhìn lên bục, nhưng tay thì giấu dưới bàn thêu tranh chữ thập.
Thời học sinh thần kỳ thật sự, làm chuyện gì cũng đầy sức sống, chỉ duy nhất nghe giảng là mờ màng muốn ngủ.
Cầm cây kim nhỏ trong tay, Lưu Duy Duy đưa sợi chỉ màu xuyên qua tấm vải trắng, qua lại vài lần thì tạo thành hoa văn.
Tô Khởi bỗng nhớ đến Lương Thuỷ. Không biết tại sao, lý trí thì muốn thân thiện thoải mái, nhưng cảm xúc lại làm không được.
Nghĩ như vậy, cô lại thấy Lương Thuỷ đáng thương, vô tội bị cô trút giận. Rõ ràng cậu chẳng biết gì cả.
Trở về trạng thái lúc trước, sao có thể lập tức đạt được?
Haiz, chỉ có thể để từ từ vậy.
Cô thở dài một hơi, ủ rũ ghé vào bàn học, quay đầu nhìn thấy trên bầu trời xanh ngoài cửa sổ hình như có cánh diều đang bay.
Cô rất muốn biến thành một con diều, bay cao chót vót lên bầu trời, ném hết tất cả những phiền não xuống đất.
Nhưng cô chỉ nhìn mười mấy giây, rồi thu lại tâm tình nghiêm túc nghe giảng bài.
Cho dù diều có bay cao hơn chăng nữa, sợi dây vẫn nằm trên mặt đất thôi.
Giáo viên Ngữ văn đang giảng bài “Mùa thu cố đô”: “Đây là mùa thu ở Bắc Kinh. Bây giờ Vân Tây cũng đã vào thu, không biết mọi người có chú ý quan sát hay không….”
Trong phòng học yên tĩnh.
Thầy Ngữ văn nhìn học sinh phía dưới, dường như có thể nhìn thấy tinh thần của mỗi người biến thành những khối khí bay bay trên đầu. Ai cũng ngẩn người ra, buồn ngủ, mơ màng.
Thầy giáo đặt sách lên bàn, mỉm cười: “Hay là, thầy cho mọi người hai phút ngủ nhé?”
Nghe thấy thế, một nửa học sinh tỉnh lại.
Có học sinh ngồi phía sau hô lên: “Hai phút ngắn quá ạ.”
“Mấy đứa buổi trưa không đi ngủ sao? Hả? Đều đến đây ngủ gà ngủ gật.” Thầy lấy làm tiếc, ” 《 Mùa thu cố đô》, một bài hay như thế, tác phẩm hay là một tài nguyên đó các bạn ạ. Một đám không biết quý trọng, không thưởng thức đàng hoàng. Học môn Văn ấy, các em mới có thể hiểu sâu sắc những trải nghiệm trong cuộc sống sau này.”
Lại có thêm một học sinh nói: “Thầy ơi, tụi em muốn ra ngoài ngắm mùa thu ở Vân Tây. Trong sách có viết, phải đi ra ngoài trải nghiệm mới có thể cảm thụ!”
Sự nguỵ biện này khiến cho cả lớp cười lớn.
Vậy mà thầy không giận. Cô lật giáo án, suy nghĩ một chút, nói: “Vậy tiết hôm nay cả lớp học đàng hoàng, chăm chú nghe giảng. Hai tiết sáng ngày mốt thầy dắt các em đi tìm mùa thu, thả diều.”
Vừa nói xong, cả lớp đều tỉnh hết, hô to: “Vâng ạ!”
“Thầy có điều kiện!” Thầy đưa tay ra hiệu im lặng, nhưng mọi người không yên tĩnh nổi, thầy phải nói lớn: “Lúc trở về thì phải viết một bài “Mùa thu Vân Tây” cho thầy!”
“Được ạ!!!”
Giữa trưa hôm sau, Tô Khởi xin Trình Anh Anh hai mươi tệ. Cô mới vừa đẩy xe đạp ra cửa thì thấy Lương Thuỷ ở sát bên cũng đang đẩy xe ra.
Hai người nhìn nhau, lúng ta lúng túng.
Cô hơi thắc mắc vì sao cậu lại ra ngoài sớm như thế, nhưng cô không hỏi.
Ngược lại là Lương Thuỷ hỏi: “Đi đâu đó?”
Tô Khởi bước lên xe, đạp bàn đạp: “Mua diều.”
Lương Thuỷ cũng sải bước lên xe đạp, đi theo cô.
Tô Khởi đạp đến đê, vừa quay đầu thì thấy Lương Thuỷ vịn xe bằng một tay, chạy song song với mình.
Lúc đầu cô chạy không nhanh, cậu cũng không chạy nhanh, đạp chậm rì phía sau cô. Sau đó cô tăng tốc, cậu cũng tăng tốc theo, giống như cái bóng đi cạnh cô.
Cô nhìn cậu đầy khó hiểu. Vẻ mặt cậu ung dung, bị chói nắng đến híp lại mắt. Gió thu thổi qua trán cậu, để lộ vầng trán trơn bóng, đường cong từ xương chân mày đến sống mũi như được dùng mực phác hoạ ra. Rất trẻ trung, rất ngây thơ, nhưng cũng có một chút trưởng thành vừa chớm nở.
Tô Khởi không nhìn nữa, tiếp tục đạp về phía trước.
“Cậu còn giận hả?” Lương Thuỷ đột nhiên hỏi.
Tô Khởi lập tức nói: “Không nha, giận gì chứ?”
Ánh mắt cô thản nhiên.
Lương Thuỷ bỗng không biết trả lời thế nào.
Chính tại khoảnh khắc đó, nhìn thấy đôi mắt trong veo của Tô Khởi, Lương Thuỷ phát hiện có điều gì đó đã thay đổi. Có lẽ họ đã trưởng thành rồi.
Vì trưởng thành, cho nên bắt đầu nói dối.
Cậu chợt rất hoài niệm Tô Khởi lúc còn bé. Lúc đó cậu chọc cô, cô sẽ nào là khóc hu hu thật to, nào là vung nắm đấm, hung dữ cãi lại, giận đùng đùng bày tỏ bất mãn.
Không giống bây giờ, rất bình tĩnh nói không sao cả.
Lương Thuỷ có chút bất lực, tuỳ tiện đạp theo tốc độ của cô, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nói: “Tớ vẫn cảm thấy cậu kỳ kỳ.”
Tô Khởi trợn trắng mắt: “Cậu mới kỳ kỳ ấy.”
Đạp đến đoạn đường dốc, Lương Thuỷ không đạp bàn đạp nữa, khẽ bóp phanh lại, nói: “Bây giờ cậu có bí mật mà tớ không biết.”
“Ha!” Tô Khởi cười đắc ý, “Tớ đã nói từ lâu rồi, sớm muộn gì cũng có ngày tớ có bí mật mà cậu không biết!”
Dáng vẻ cô cười sảng khoái thế này, lại trở về như lúc trước rồi.
Lương Thuỷ vui lây, cũng thoải mái bật cười, hỏi: “Là gì vậy?”
“Cậu nghĩ tớ sẽ nói cho cậu biết?” Chân mày Tô Khởi nhướng lên rất cao, giống như cảm thấy chọc cậu rất vui.
Lương Thuỷ khinh bỉ: “Xem ra tớ phải tự mình đào ra rồi.”
Tô Khởi cười nhẹ, nói: “Cậu đào không thấy đâu, bởi vì bí mật này sắp biến mất rồi.”
Cô nói xong thì thả nhẹ thắng, lao xuống dốc như cơn gió.
Lương Thuỷ nhìn cô, cũng vọt theo xuống.
Gió thổi qua hai hàng cây ngô đồng hai bên sườn đồi, ánh mặt trời nhàn nhạt, lá rụng xuống.
Tô Khởi hóng gió, vui sướng đạp xe một lúc, phát hiện Lương Thuỷ lại theo đuôi mình. Cô nghi ngờ nhìn cậu: “Cậu cứ đi theo tớ làm gì?”
Lương Thuỷ thấy buồn cười: “Tớ cũng mua diều mà.”
“Hả?”
“Giáo viên Văn với Toán đổi tiết, sáng ngày kia đi thả diều với lớp cậu.”
Lớp hai người có cùng giáo viên Văn.
Tô Khởi không thấy vui, cũng không thấy không vui, thong dong đón nhận sự thật.
Tiệm tạp hoá ở trung học Hà Thành có bán diều, hai người dừng xe, lần lượt vào tiệm.
Trên tường treo đầy diều, đủ các mẫu và chất lượng. Lương Thuỷ đâu có để ý đến chuyện mua diều, nhanh chóng liếc mắt chọn đại một cái hình Tôn Ngộ Không, vừa nhẹ vừa mỏng. Ông chủ nói mười lăm tệ một cái, Lương Thuỷ đưa tiền, hoàn thành giao dịch trong mười mấy giây.
Tô Khởi tò mò sờ thử. Con diều đó chỉ có một lớp nhựa mỏng, trên đó vẽ hình Tôn Ngộ không và một cây tre dài, phía dưới có một cái đuôi màu vàng dài ngoằng, cô nói: “Diều này của cậu mỏng quá, gió thổi một cái là rách.”
Lương Thuỷ nói: “Cậu biết cái gì, diều càng nhẹ càng mỏng mới bay càng cao.”
Tô Khởi không thèm tin cậu, cô muốn chọn kiểu nào đẹp cơ.
Cô duỗi cổ xem một hồi lâu, thấy Thuỷ thủ mặt trăng. Con diều đó đẹp cực kỳ, Thuỷ thủ mặt trăng có tóc vàng dài đến đùi tung bay trong gió, khung diều cũng chắc chắn, cầm trong tay rất nặng.
Tô Khởi vừa thấy đã chấm nó.
Ông chủ nói 30 tệ.
Tô Khởi chỉ đem theo 20 tệ. Cô đến quầy tính tiền, nhỏ giọng trả giá với ông chủ: “Ông chủ, bớt chút đi ạ. 20 tệ được không? Cháu chỉ đem có nhiêu đó tiền thôi ạ.”
Ông chủ lắc đầu: “Cô gái nhỏ à, cháu chọn cái này là diều mắc nhất. Cháu xem ở đây viết gì?” Ông chỉ lên hàng chữ “Miễn trả giá” trên tường, nói: “Đồ trong tiệm chúng tôi đều niêm yết giá cả rõ ràng, một đồng cũng không bớt.”
Tô Khởi cầm con diều đó, có chút không nỡ bỏ lại. Cô vừa rối rắm không biết có nên về nhà xin tiền mẹ hay không, vừa cảm thấy chỉ thả có một lần thôi, 30 tệ không đáng xíu nào.
Cô vẫn không bỏ cuộc, cười với ông chủ: “Vậy thế này, chú bán rẻ cho cháu, sau này mua đồ văn phòng phẩm cháu chỉ đến đây mua thôi được không ạ?”
“Cô gái nhỏ à, cháu vậy là đang làm chú khó xử…”
Ông chủ ngẩng đầu nhìn cô, chợt thấy Lương Thuỷ đứng phía sau cô ra dấu với mình.
Ông chủ hiểu ra, nói: “Thôi được. Thấy cháu đáng yêu, đây là cái cuối cùng, bán rẻ luôn vậy.”
“Cảm ơn ông chủ!” Tô Khởi vui vẻ nhảy dựng lên, vội vàng trả 20 tệ. “Lần sau cháu mua vở sẽ đến chỗ chú mua.”
Cô vui sướng ôm diều chạy ra cửa.
Lương Thuỷ dừng phía sau, một tay xách theo Tôn Ngộ Không, một tay đưa 10 tệ cho ông chủ, rồi đi theo cô ra ngoài.
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
[Đoạn kịch nhỏ]Thầy Ngữ Văn: Hôm nay chúng ta học bài 《Mùa thu cố đô》.”
Lương Thuỷ: Thầy ơi, nghe nói cô dắt lớp 10/13 đi thả diều hả cô? Phải đối xử công bằng nha cô!
Cả lớp: Đúng vậy. Thả diều thả diều!
Thầy Ngữ Văn: Mấy cái đứa này, có biết ra ngoài hai tiết cô phải xin phép không hả, nhà trường không đồng ý chia làm hai lần đâu.
Lương Thuỷ: Thầy đổi tiết với giáo viên Toán đi ạ, hai lớp đi chung!