Ở lối ra của sân bay có một chiếc xe thương vụ đã chờ sẵn, đám người nhà họ Lâm lên xe, sau đó xe chạy thẳng vào nội thành.
Ở kinh đô, cho dù mùa hè nóng nực thì có thể nói số lượng người ở đây vẫn rất rất lớn, dòng xe cộ cũng vô cùng khủng khiếp, chắc chắn lái xe ở kinh đô là một chuyện khiến người ta vô cùng đau khổ, không cần nói cũng biết tâm quan trọng của nơi này.
Cũng giống như Châu Xuyên, phần lớn sự phát triển của kinh đô tập trung ở phía Bắc, phía Nam thì kém hơn một chút, số lượng xe chạy cũng ít hơn.
Lần này nơi mà Lâm Nhạc Hằng muốn đến chính là kinh đô.
Trương Thác ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn cảnh sắc vụt qua hai bên, trong miệng lẩm bẩm: “Cũng đã rất lâu rồi không vào kinh đô, không biết lần này chưa nói một tiếng mà đã tới, những người đó sẽ có phản ứng thế nào đây? Cũng đúng lúc, lần này giải quyết nốt mối thù trong quá khứ vậy”
Ở trong sa mạc Sossusvlei xa xôi.
Vốn là một mảnh cát vàng, trong một thời gian ngắn ngủi đã biến thành một thành phố hiện đại. Nếu mấy người mới đến đây vài tháng trước thì chắc chắn bây giờ nhìn vào đều sẽ vô cùng ngạc nhiên.
Ở trung tâm thành phố có một hòn đảo, trên đảo có những bông hoa tươi thắm đang nở rộ.
Một tòa nhà cổ nằm giữa trung tâm hòn đảo.
Trong toàn nhà cổ, Pease đã cao tuổi nắm lấy tay cầm chiếc điện thoại kiểu cũ và nghe máy thì từ đầu dây bên kia truyền ra một giọng nói, khuôn mặt Pease lộ ra vẻ kỳ quái: “Vào kinh đô rồi sao?”
Trương Thác vào kinh đô rồi!
Chỉ trong một thời gian ngắn mà tin tức này đã được lan truyền khắp trên đảo.
Cho dù là ở thế giới ngầm hay bất cứ đâu, Kinh đô Đông Hoà vẫn luôn là một chốn đặc thù.
Thế giới ngầm có rất nhiều quy định không thể nói, ví dụ như Quân vương không thể tuỳ ý vào kinh đô.
Một khi Quân vương vào kinh đô, tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của bốn phương tám hướng.
“Đi thôi. Lần này vào kinh đô, dựa theo tính cách của anh cả thì chắc chắn sự kiện lúc trước sẽ đi đến hồi kết thúc”
“Chúng ta đều đã trải qua sự kiện lần đó, tất cả mọi người đều có phần”
“Tuy là thù hận vài năm trước rồi, nhưng nên báo thù vẫn phải báo thù”
“Muốn báo thù thế nào đây?”
Nguyệt Thần buộc mái tóc dài phía sau lại, mỉm cười: “Cầm dao đi báo”