– Chẳng lẽ ngươi có biện pháp cướp Giang Nhất Nhất trong tay bọn chúng sao?
– Chúng ta không nên động tới Giang Nhất Nhất thì tốt hơn, ai muốn bắt cứ bắt, chúng ta xem náo nhiệt.
Miêu Nghị lắc đầu, hắn không dám bỏ qua lời Ban Nguyệt Công nói, đã biết Giang Nhất Nhất có thể là người Quần Anh hội, hắn phát hiện nội tình bên trong, ẩn ẩn liên quan tới Thiên Đế, liên quan tới cấp độ rất cao, hắn không muốn biến thành con tôm nhỏ nhảy vào vũng nước đục khủng khiếp kia.
Nghe vậy Từ Đường Nhiên tạm thời yên lòng, hắn lo lắng gia hỏa này dám xông vào Vong Ưu Lâm lại đi lên cuops người.
Thời tiết quỷ quái này không thể phán đoán theo lẽ thường, gió tuyết nói dừng là dừng, bầu trời tối đen đầy sao.
Yến Tử Ca nhìn từ xa thấy có hai người đi qua, Dương Thái bị sai sử tìm khắp bảy mươi hai ngọn núi, mà Yến Tử Ca dừng lại, hắn đứng trên ngọn núi tuyết cao nhất cười nói với Mộ Dung Tinh Hoa, không biết đang nói chuyện gì đó, thấy ẩn hiện Mộ Dung Tinh Hoa cười gượng ép.
Đúng lúc này, tinh linh trên người Miêu Nghị vang lên lần nữa, hắn mang ra xem xét mới biết là Vân Tri Thu đưa tin.
Vân Tri Thu: Ngưu Nhị, ngươi không sao chớ?
Miêu Nghị hồi phục: mạnh khỏe, có việc?
Vân Tri Thu: Hoàng Phủ Quân Nhu giao chủ tinh đồ, Thiên Nhi, Tuyết Nhi dựa theo phương thức ngươi nói, trải qua so sánh phức tạp, rốt cuộc cũng tìm được nơi giấu Vô Lượng Đại Pháp chữ địa, ngươi đoán ở đâu?
Miêu Nghị: tinh không lớn như vậy, ta làm sao đoán được! Nghe khẩu khí của ngươi, chẳng lẽ là tại nơi này?
Vân Tri Thu: quả nhiên phu quân của ta thật thông minh, trở lại có phần thưởng.
Miêu Nghị: đừng làm rộn, đang làm chính sự, nói đi, rốt cuộc là ở đâu?
Vân Tri Thu: trùng hợp! Cảm giác trong tối tăm có lực lượng giao thứ này cho chúng ta, nếu không chắc không có khả năng, ta cũng hoài nghi có người trong Thiên đình an bài đặc biệt, ngươi đoán ở đâu?
Miêu Nghị ngạc nhiên: chẳng lẽ tại đông vô sinh chi địa?
Vân Tri Thu: đúng rồi, trở lại có phần thưởng.
Miêu Nghị rất bất đắc dĩ: ngươi có thôi hay không, là tại nơi nào trong đông vô sinh chi địa?
Vân Tri Thu: không có phần thưởng! Vốn còn muốn nhảy Thiên Ma Vũ cho ngươi xem, không muốn thì thôi.
Thiên Ma Vũ? Miêu Nghị lập tức dở khóc dở cười, tuy hắn chưa thấy nàng nhảy qua nhưng cũng nhìn ra mánh khóe của Thiên Ma Vũ, lại hồi tưởng nữ nhân vưu vật có thân hình nóng bỏng nhảy múa diễm tình, vừa nghĩ vậy bụng dưới nóng lên, hán phục hồi tinh thần lại.
Miêu Nghị: trở về lại xem, hiện tại nói đồ vật ở đâu, ta sẽ đi qua, đừng có thừa nước đục thả câu.
Vân Tri Thu: không đùa với ngươi, trên tinh cầu lớn nhất đông vô sinh chi địa, Lưỡng Cực Tinh! Nếu muốn tìm, không ngại cầm phục chế đồ trên tay ngươi xem.
Miêu Nghị: ghi nhớ, không có chuyện gì khác đừng nói.
Vân Tri Thu: thật không có lương tâm, nhớ phải còn sống quay về, bằng không nữ nhân cả nhà sẽ tái giá, ngươi không nghĩ tới cảnh chúng ta ngủ với nam nhân khác sao? Không cẩn thận thì đội nón xanh đấy.
Miêu Nghị âm thầm cảm thán, thật phục nữ nhân này, rất thích cầm những lời này đâm hắn, lắc đầu, lấy tinh đồ xem vị trí Lưỡng Cực Tinh.
Phanh! Từ phương xa có tiếng nổ vang lên, một khu vực băng tuyết trong khu vực này sụp đổ.
– Tìm được, ở bên cạnh!
Có người thi pháp hò hét.
Yến Tử Ca bay đi.
Miêu Nghị thu tinh đồ lại.
– Đi! Đi xem!
Mấy người cũng bay đi, bay lên không trung, chỉ thấy đám người Yến Tử Ca vây quanh ngọn núi, tất cả cầm chiến giáp và vũ khí, đều là trang bị hồng tinh, nhìn mà đỏ mắt.
Trên đỉnh núi tuyết có đánh nhau, hơn phân nửa tuyết bao phủ đổ xuống.
Trên đỉnh núi có một sơn động, một nam tử áo bào trắng bình tĩnh đứng đó, lẳng lặng nhìn đội ngũ chung quanh.