Sau tiếng hô của Diệp Thành, bóng người rợp trời bắt đầu đi thu dọn chiến lợi phẩm chỉ cần là những món đồ có thể lấy đi thì bọn họ không để sót dù chỉ một món.
“Nếu như Chính Dương Tông biết được đại quân hai điện đều đã bỏ mạng ở đây thì sẽ rất xót xa”, Thượng Quan Huyền Tông đứng giữa hư không nhìn bầu trời và mặt đất nhuốm máu, ông ta bất giác tặc lưỡi.
“Vấn đề là chúng ta sẽ không cho bọn họ biết dễ dàng như vậy”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng, “chúng ta dùng binh lực này diệt sạch đại quân mục đích chính là không để lọt bất cứ ai báo tin về, cho bọn họ tự điều tra đi”.
“Nếu như nói vậy thì nhà Thượng Quan ta cũng nên làm chút việc khác rồi”, Thượng Quan Huyền Tông vuốt râu.
“Mọi người nhất định phải làm rồi”, Diệp Thành mỉm cười giống như thể biết được ý của Thượng Quan Huyền Tông nói là gì , “những thế lực khác cài cằm làm nội gián trong gia tộc nhà Thượng Quan cũng nên xử lý thôi”.
“Việc này ta có tính toán rồi”, Thượng Quan Huyền Tông mỉm cười ôn hoà, trong ánh mắt còn hiện lên cái nhìn lạnh lẽo.
Không lâu sau đó, chiến trường ẫm máu đã được dọn dẹp sạch sẽ, những thi thể kia cũng bị Diệp Thành dùng biển tiên hoả thiêu thành hư vô.
Tiếp đó, đại quân của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông bắt đầu tản đi từ các hướng, chẳng còn cách nào khác, người đến thực sự quá nhiều, nhà Thượng Quan không đủ chỗ cho tất cả mọi người.
Sau khi đại quân rời đi, nhà Thượng Quan cũng phong bế.
A, a…!
Không lâu sau đó, từ khắp nơi trong gia tộc này đều vang lên tiếng kêu gào thảm thiết, những nội gián được cài cắm ở đây đều bị phế bỏ tu vi và bị kiểm soát chặt chẽ, tránh để lộ tin tức.
Còn Diệp Thành và phía Chung Quy lúc này đều đang quy tụ trong đại điện của nhà Thượng Quan, hai bóng người đẫm máu được đưa vào trong, và đây chính là Bàng Thống và Doãn Thương.
“Hai vị ổn chứ?”, Diệp Thành hao hứng nhìn hai người.