Có thể thấy Viêm Hoàng, Hằng Nhạc và nhà Thượng Quan đang nắm ưu thế, đại quân của hai điện căn bản không có sức phản kháng.
“Các người rốt cục là thế lực phương nào?”, trong trận đại chiến, tiếng gằn phẫn nộ của Doãn Thương chấn động đất trời.
Hình thái của ông ta rất thảm hại, đầu tóc rối xù, toàn thân nhơ nhuốc máu, trông không còn ra hình dạng con người. Ông ta bị Bạch Dịch, Cảnh Giang, Hắc Bào bao vây, bị đánh tới tấp không thể phản kháng.
Cảnh tượng này nằm ngoài sức tưởng tượng của ông ta. Đội quân tu sĩ mạnh mẽ như vậy sao có thể nói xuất hiện là xuất hiện được. Cục diện vốn dĩ theo chiều hướng tốt nhưng vì sự xuất hiện của bọn họ mà chiều hướng thay đổi tồi tệ.
Khoảng cách một trời một vực khiến ông ta không thể nào chấp nhận nổi.
“Rốt cục các người là thế lực phương nào?”, ở một bên, tiếng gào thét vang vọng khắp đất trời.
Ông ta cũng không khá hơn Doãn Chí Bình là bao, bị Chung Ly, Chung Quy, Cổ Tam Thông vây đánh, từ khi giao chiến đến giờ về cơ bản đều bị chèn ép, cả cơ thể trông không khác gì lệ quỷ khiến người ta phải sợ hãi.
“Ngươi không cần phải biết”, Chung Ly giáng nhát kiếm tuyệt thế, một kiếm đâm xuyên vùng đan hải khổng lồ khiến tu vi của ông ta hoàn toàn bị phế.
A…!
Ở một bên khác, Doãn Thương cũng gào lên thảm thiết, lần lượt bị Bạch Dịch và Cảnh Giang chèn ép, cuối cùng bị một kiếm đâm xuyên vùng đan hải, bị ném ra khỏi chiến trường sau đó rơi vào cảnh bị phong ấn cùng với Bàng Thống.
Chủ soái của hai đại quân lần lượt bị phế, đại quân vốn dĩ đã mất đi tinh thần chiến đấu lúc này đều run rẩy.
Tốc chiến tốc thắng!
Một kiếm của Diệp Thành chém một tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, sau đó hắn lại lần tay vung ra một kiếm, trông Diệp Thành không khác gì vị chiến thần, nơi nào hắn đi qua đều để lại vệt máu, phía sau hắn là cả một con đường nhuốm đầy máu và thây.
Giết!
Đại quân của Hằng Nhạc, Viêm Hoàng và nhà Thượng Quan giống như làn nước lũ, nhấn chìm kẻ mạnh của Chính Dương Tông.