Nhưng vào lúc này, đột nhiên một cổ Thánh Đỉnh từ trong hư không ngoài hơn mười dặm của Lục Tuyệt Trần phá không mà ra, nhanh như thiểm điện hướng phía Cực Dương Châu tiến lên, một cánh tay vàng ròng từ trong Thánh Đỉnh vươn đến, bắt về phía Cực Dương Châu.
Lục Tuyệt Trần chỉ là tùy ý một trảo!
Mà Huyền Thiên lại là có chuẩn bị mà đến, đem tốc độ phát huy đến cực hạn.
Chỉ thấy một đạo lôi quang hiện lên bầu trời, trong nháy mắt mấy chục dặm, Cực Dương Châu còn chưa bị Lục Tuyệt Trần bắt vào trong tay, liền có một cánh tay kim loại đoạt trước một bước đem Cực Dương Châu bắt lấy.
Tuy rằng Huyền Thiên chỉ vươn ra một cánh tay kim loại cũng không có hiện thân, nhưng Lôi Chi Thánh Đỉnh cũng đã bại lộ thân phận của hắn.
Lục Tuyệt Trần mắt thấy Cực Dương Châu đang hướng phía trong tay chính mình bay tới, lại đột nhiên bị Huyền Thiên cướp đi, lần này hầu như tức giận đến bể phổi.
– Muốn chết…….!
Lục Tuyệt Trần chợt quát một tiếng.
Sưu…..! Sưu…..! Sưu…..! Sưu…..!
Bốn đạo thanh âm cấp tốc vang lên, ngay trong lúc hét lên một tiếng này, Phong Long, Phong Giao, Phong Xà, Phong Tích trong sát na từ trong cơ thể Lục Tuyệt Trần lao tới. Bốn đạo phong quyển tất cả đều dài đến hơn nghìn trượng, cuốn thành một vòng, trong nháy mắt đem Lôi Chi Thánh Đỉnh bao phủ.
Đồng thời, bốn đạo phong quyển đều phân ra một bộ phận, hướng phía Lôi Chi Thánh Đỉnh đánh mạnh lên.
Lục Tuyệt Trần chụp vào Cực Dương Châu thủ chưởng một lần, hóa thành chưởng đao, mạnh mẽ đánh xuống, một đạo phong nhận dài đến nghìn trượng, khai thiên phách địa hướng phía cánh tay kim loại của Huyền Thiên chém qua đó.
Huyền Thiên và Lục Tuyệt Trần cách nhau quá gần, hầu như chỉ có không đến trăm thước, Lục Tuyệt Trần lại đột nhiên một đạo phong nhận chém xuống, tốc độ cực nhanh không thể diễn tả bằng ngôn từ.
Cánh tay kim loại của Huyền Thiên vừa mới đem Cực Dương Châu bắt lấy, thậm chí cũng đều chưa kịp lui về trong Lôi Chi Thánh Đỉnh, đã bị một đạo phong nhận kia chém trúng.
Đang…..
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh tay kim loại của Huyền Thiên, hỏa hoa bắn ra khắp nơi!
Phong nhận lực công kích thập phần đáng sợ, so với đỉnh tiêm Hoàng cấp bảo khí đều phải cường đại hơn nhiều, trên cánh tay của Huyền Thiên truyền đến một trận nóng bỏng đau đớn.
Bất quá, Bất Diệt Kim Thân lực phòng ngự là phi thường biến thái, tuy rằng phi thường đau đớn, nhưng cánh tay kim loại vẫn là không có bị phong nhận phá vỡ, trong nháy mắt, liền lui về trong Lôi Chi Thánh Đỉnh.
Phanh phanh phanh phanh….
Bốn đạo phong quyển bổ đánh vào trên Lôi Chi Thánh Đỉnh, lực lượng kinh khủng đem Lôi Chi Thánh Đỉnh đánh cho trong nháy mắt trong không gian phương viên hơn nghìn thước tới tới lui lui nổ bắn ra mấy lần.
Bất quá, Huyền Thiên ở trong đỉnh nội của đỉnh đã bị trùng kích cũng không tính là quá lớn, tuy rằng toàn thân có chút tê dại, nhưng còn cách bị thương vẫn kém xa lắm.
Giới Tôn Kiếm Quyết thức thứ nhất…. Hỗn Độn Du Long!
Xôn xao…
Một mảnh hỗn độn chi quang từ trong Lôi Chi Thánh Đỉnh nổ bắn ra, trong sát na, bốn phía hóa thành một mảnh hỗn độn chi hải, Thiên Địa tất cả đều trở nên tối tăm mờ mịt.
Hỗn Độn Chi Long, Lôi Đình Chi Long, Hỏa Diễm Chi Long, Đại Địa Chi Long ở trong Hỗn Độn Hải xuyên toa, đem bốn đạo phong quyển Lục Tuyệt Trần thi triển ra, bức lui một chút cự ly.
Sau đó, thân ảnh Huyền Thiên xuất hiện, đem hai cổ Thánh Đỉnh vừa thu lại, bước ra một bước, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Ở trong Hỗn Độn Chi Hải, Hoàng Đạo Thiên Nhãn cũng nhìn không thấy chân thực, cho dù là Thiên Cơ Côn và Thiên Cơ Lão Nhân sử dụng Thiên Cơ Cảnh quan khán, cùng đều nhìn không thấy thân ảnh của Huyền Thiên.
Huyền Thiên vừa thấu hiểu, tứ đại áo nghĩa ngưng tụ mà thành long hình trong nháy mắt bị đánh tan, Hỗn Độn Chi Hải cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, Lục Tuyệt Trần một trận mờ mịt, lúc này đã không thấy Huyền Thiên đâu nữa.
– Hỗn đản…..!
Lục Tuyệt Trần nổi giận, tóc đen từng sợi dựng thẳng đứng lên, quát dẹp đường:
– Huyền Thiên, ngươi muốn chết, không giết ngươi ta thề không làm người!
Lục Tuyệt Trần từ trước đến nay tự ngạo, hiện nay mà nói, Huyền Thiên vẫn là bại tướng dưới tay hắn, thế nhưng, Cực Dương Châu chỉ có thể ngộ, mà không thể cầu, lại bị Huyền Thiên hổ khẩu đoạt thực, từ trước mắt Lục Tuyệt Trần đoạt đi. Một lần này mặt mũi của Lục Tuyệt Trần bị đánh cho quá nặng, hầu như để Lục Tuyệt Trần đánh mất phong độ thường ngày, có chút điên cuồng.
Thiên Nhãn Môn hai vị Hoàng Giả ở xa xa quan khán, thần sắc cũng lộ ra khiếp sợ, hiển nhiên trăm triệu lần thật không ngờ là kết quả này.
Lục Tuyệt Trần từ Thiên Nhãn Môn biết được có một viên Cực Dương Châu sắp sửa hình thành, liền muốn tới vì lấy vật này, Thiên Nhãn Môn tuy rằng không muốn, nhưng cự tuyệt không nổi, đồng thời còn phải phối hợp.
Vốn tưởng rằng, Cực Dương Châu kia xác định vững chắc cũng bị Lục Tuyệt Trần cướp đi, không nghĩ tới nửa đường giết ra một Trình Giảo Kim, bị Huyền Thiên cướp đi, Thiên Nhãn Môn hai vị Hoàng Giả trong lòng cũng âm thầm vui mừng.