– Lạc Hải đại nhân, có phải là phát hiện chuyện gì thú vị không? Nếu tiện có thể nói cho chúng ta được không? Người cũng biết tại Thuý Vi Tinh cũng chỉ có Tinh Chủ ngài mới có thể cảm nhận được một chút động tĩnh ở trong Huyết Ngục. Có người gật đầu phụ hoạ: – Đúng vậy Lạc Hải huynh, chúng ta đợi ở đây tuy nói rất gần Huyết Ngục nhưng huynh cũng biết nơi kia là địa phương nào, thần niệm của ta căn bản không thể đi vào, bên trong đó giờ này rốt cuộc là tình huống như thế nào? Nam nhân tên gọi Lạc Hải cười cười không nhanh không chậm nói: – Bổn toạ quả nhiên phát hiện ra một vài thứ thú vị nhưng cũng không phải đại sự gì, chư vị không cần phải kinh ngạc như vậy. Lần này Huyết Ngục thí luyện có cả tiểu tử Phản Hư lưỡng tầng cảnh đi vào. – Ô? Phản Hư lưỡng tầng cảnh? Lão giả kia thần sắc cả kinh. Những người khác cũng đều lộ vẻ kinh ngạc. – Phản Hư lưỡng tầng cảnh xâm nhập Huyết Ngục không phải là chuyện xưa nay chưa từng xảy ra, nhưng cũng ít ỏi không nhiều, hơn nữa những người đó không có kết quả tốt, trên cơ bản là ở trong đó vài ngày liền bỏ mạng, từ trước tới nay đều có vài tên tự đề cao mình, có mắt không tròng, tiểu tử này chỉ sợ cũng là như vậy. Lão ẩu chậm rãi lắc đầu có ý khinh bỉ. – Đúng vậy, tiểu tử như vậy không chịu thiệt chút sẽ không an phận. Huyết Ngục cho tới bây giờ chỉ có võ giả Phản Hư tam tầng cảnh có thể đi vào, mặc dù không có quy định rõ ràng, cũng không có bất kỳ hạn chế nào nhưng đây chính là kinh nghiệm tổng kết được qua mấy vạn năm nay.
– Lạc Hải huynh, tình cảnh tiểu tử kia giờ này ra sao? Người đối với hắn cảm thấy hứng thú như vậy chẳng lẽ hắn có biểu hiện gì khó lường hay sao? Một mỹ phụ cười tủm tỉm nhìn Lạc Hải, mỹ phụ này mi mắt như vẽ, có tu vi cường đại Hư Vương nhất t ầng cảnh, nhưng khi đối mặt với Lạc Hải cũng không khỏi cẩn thận một chút. Đây không đơn thuần là vì tu vi cảnh giới cảu Lạc Hải cao hơn cô một tầng mà càng bởi vì nơi này là Thuý Vi Tinh, là địa bàn của Lạc Hải. Không ai sẽ ngốc tới mức đối nghịch với Tinh Chủ của một ngôi sao tu luyện ở chính nơi đó. Lời nói khó nghe, cho dù là Hư Vương tam tầng cảnh võ giả tới đây cũng không chắc có thể ở Thuý Vi Tinh giết Lạc Hải. Ở chỗ này hắn chính là thống trị. Chờ đến một ngày Lạc Hải tấn thăng đến Hư Vương tam tầng cảnh, bất kỳ ai đi tới Thuý Vi Tinh cũng phải nhìn mặt hắn hành sự, mà Lạc Hải luyện hoá căn nguyên tinh tú tuyệt đối có tiềm lực này. Cho nên cường giả Hư Vương Cảnh tới đây cùng với việc kiêng kỵ Lạc Hải thì khi nói chuyện cũng có ý lấy lòng hắn. – Cũng không có biểu hiện gì bất thường. Lạc Hải mỉm cười: – Chỉ là bổn toạ rất lâu không gặp tiểu tử thú vị như vậy nên nhất thời có chút tò mò mà thôi. Hắn giờ này dường như vừa lọt vào một lốc xoáy lĩnh vực, tình huống cụ thể bổn toạ cũng không thể dò xét, dù sao nơi đó là Huyết Ngục, dù bổn toạ là Tinh Chủ Thuý Vi Tinh nhưng thần niệm ở đó cũng bị hạn chế lớn. – Vọt vào lốc xoáy lĩnh vực? Lão ẩu kia khẽ thở dài một tiếng: – Xem ra hắn chết chắc rồi, trên đời này luôn có những người không biết trời cao đất rộng. – Người như vậy nên được dạy dỗ.
– Quên đi, đừng để ý tới hắn nẵ, hắn không sống được bao lâu đâu, xem vài ngày nữa có tên nào sống sót đi từ đó ra không. – Đúng vậy, ngàn năm một lần chúng ta tới Thuý Vi Tinh cũng chẳng phải vì ngày đó hay sao. Mọi người mau mồm mau miệng. Lạc Hải nghe vậy cười: – Chư vị, mục đích các vị tới đây bổn toạ biết, nhưng hãy cho bổn toạ nhắc lại, chư vị đến lúc đó nếu thấy được người nào tốt thì tuyệt đối không thể dúng sức mạnh, hết thảy đều phải tự nguyện. Bổn toạ thân là Tinh Chủ của Thuý Vi Tinh, có nghĩa vụ cũng có trách nhiệm duy trì những tiểu tử kia, cho bọn họ được đãi ngộ công bằng. – Lạc Hải huynh quá lo rồi, đã nhiều năm như vậy chúng ta đã bao giờ dùng sức mạnh với ai đâu, dĩ nhiên là phải xem ý tứ bọn họ rồi. Mỹ phụ kia hé miệng cười duyên. – Ta không cần người, lão phu tới đây chỉ là để thu mua Vực Thạch. Hắc hắc, bọn tiểu tử kia tự mình đi cướp là được. Một lão già đầu bạc cười hắc hắc, nói xong lại có chút không cam lòng: – Nếu không có Lạc Hải huynh không cho phép, lão phu đều muốn tự mình tới Huyết Ngục tìm Vực Thạch. – Chu huynh nói sai rồi. Lạc Hải nghe vậy lắc đầu:
– Đều không phải là bổn toạ không cho phép, chỉ là trong Huyết Ngục có Tinh Chủ đời trước của Thuý Vi Tinh trước khi chết đã hạ cấm chế, bất kể là Hư Vương Cảnh nào cũng không thể đi vào trong đó. Tới bổn toạ thân là Tinh Chủ mới của Thuý Vi Tinh cũng không cởi bỏ được cấm chế kia, có thể phải đợi qua mấy ngàn năm, đợi thực lực bổn toạ đột phá tới Hư Vương tam tầng cảnh mới có thể bỏ qua tầng cấm chế kia. – Tinh Chủ đời trước hạ đạt cấm chế? Mọi người đồng loạt cả kinh tựa hồ đều chưa từng nghe qua chuyện như vậy. – Không sai, chuyện này bổn toạ không từng tuyên truyền qua nhưng chính là sự thực, bằng không chư bị cho là cuộc đại chiến mấy vạn năm trước vì sao lại không có một người nào đi ra từ Huyết Ngục? – Là do cấm chế kia? Có người lộ vẻ suy nghĩ. – Ừm. Tầng cấm chế kia là vận dụng lực lượng căn nguyên Thuý Vi Tinh hạ đạt, chẳng những cấm cường giả Hư Vương Cảnh đi vào, đồng thời cũng cấm đi ra. Lạc Hải nhẹ nhàng gật đầu.
– Không trách mười mấy hơn hai mươi vị cao thủ tu vi như chúng ta không một ai còn sống đi ra, thì ra là vậy. Người hỏi kia bừng tỉnh ngộ. Cuộc chiến mấy vạn năm trước có nhiều điểm đáng ngờ, đáng ngờ nhất chính là không ai còn sống. Mặc dù trận chiến đấu kia không tiền khoáng hậu, cường giả Hư Vương Cảnh tham chiến số lượng khổng lồ nhưng theo lý mà nói không thể có khả năng toàn quân bị diệt, tối thiểu cũng sẽ có số ít người còn sống. Nhưng trên thực tế sử sách ghi lại không có ai còn sống. Giờ này nghe Lạc Hải giải thích, mọi người mới hiểu được. Vận dụng lực lượng căn nguyên Thuý Vi Tinh hạ đạt cấm chế không có Tinh Chủ giải trừ, những Hư Vương Cảnh khác quả thực không thể rời đi, kết quả sau cùng có thể là đời trước Tinh Chủ không địch lại địch chúng nên lôi kéo địch nhân cùng chôn ở đó. Biết được chân tướng cuar Huyết Ngục, mọi người nhất thời xuýt xa không dứt, đều đang trầm mặc. Mặt trời lặn mặt trăng lên, thoáng cái đã qua ba ngày. Lạc Hải bỗng nhiên lại ồ nhẹ một tiếng vẻ mặt đầy kinh ngạc. – Lạc Hải đại nhân lại phát hiện ra điều gì thú vị? Lão ẩu kia cau mày hỏi. – Thú vị, quả thật rất thú vị. Lạc hải đuôi mày nhướn lên sắc mặt vô cùng kinh ngạc trầm giọng nói: – Tiểu tử kia không ngờ đã đi ra từ lốc xoáy lĩnh vực. – Cái gì? Lão ẩu cả kinh thất sắc. – Lạc Hải huynh ngươi nói tới tiểu tử Phản Hư lưỡng tầng cảnh trước đó sao?
– Không sai. Thật là thú vị, hắn làm sao mà sống được? Lạc Hải gương mặt hơi khả nghi, mặc dù là vị trí Tinh Chủ của Thuý Vi Tinh cũng không thể do thám được tất cả tình huống bên trong Huyết Ngục, cho nên rất kinh ngạc đối với chuyện Dương Khai còn sống. – Có phải lốc xoáy lĩnh vực kia rất nhỏ yếu hay không? Có người suy đoán. – Lĩnh vực lốc xoáy đếm không hết, có cái căn bản không đáng nhắc tới, chắc hắn gặp phải loại lốc xoáy lĩnh vực đó. – Không đâu. Trước hắn có một vị Phản Hư tam tầng cảnh đã chết ở đó, cho nên lốc xoáy này tuyệt đối không quá yếu. Lạc Hải chậm rãi lắc đầu.