“Những người phụ nữ vô liêm sỉ… tự động đưa đến cửa… nhìn cũng không thèm nhìn một cái, tuyệt đối sẽ không chạm vào?” Tô Khiết nhìn về phía cậu ba Nguyễn, câu nói này nghe có vẻ như là đang ám chỉ gì đó.
Năm năm trước cô cũng coi như là tự động đưa tới cửa, hơn nữa là mình tự chạy vào trong phòng của anh nửa đêm nửa hôm, anh cò không chạm vào?
Chạm vào rồi thì có khả năng sẽ có con, từ trước đến nay anh luôn là người khôn khéo lại còn không hiểu được?
Bé cưng Vũ Kỳ đều đã tìm đến cửa rồi, anh còn muốn làm cái gì nữa, còn không muốn nhận?
“Ngoại trừ em.” Đương nhiên là cậu ba Nguyễn hiểu ý của cô, vội vàng cho thấy sự chung thủy của mình.
“Ừ” Tô Khiết nhẹ giọng lên tiếng, hai mắt lại di chuyển nhìn về phía Đường Vũ Kỳ lần nữa, bé cưng Vũ Kỳ cũng đã đến đây rồi, chắc chắn là muốn nhận anh.
Hiện tại đối với việc này cô sẽ không phản đối.
Cậu ba Nguyễn nhìn thấy Tô Khiết lại nhìn về phía Đường Vũ Kỳ một lần nữa, hai mắt của anh nhanh chóng lóe lên, đột nhiên vội vàng nói: “Em nhất định phải tin tưởng anh, anh tuyệt đối không có con gái riêng đâu, trừ phi…”
Trừ khi cô sinh đứa bé kia.
“Người xấu.” Đường Vũ Kỳ trừng mắt nhìn Nguyễn Hạo Thần một cái, cắt ngang lời anh nói.
Ba lại thật sự không nhận cô bé, ba hư lắm, hừ, cô bé không muốn để ý đến ba.
Nhưng đúng lúc này Đường Vũ Kỳ thấy quả bong bóng màu đỏ lắc lư ở chỗ rẽ phía trước.
Anh trai nói nếu cô bé nhìn thấy bong bóng màu đỏ thì lập tức rút lui, không được để lộ.
Đường Vũ Kỳ vốn có chút tức giận cậu ba Nguyễn, cô bé nhìn bong bóng màu đỏ thì miệng nhỏ hếch lên lại trừng mắt nhìn cậu ba Nguyễn một cái, sau đó kéo tay Hứa Dinh Dinh: “Chúng ta đi, không quan tâm đến người xấu nữa.”