Làm sao có thể nói là quên là quên được?
Ánh mắt Nhậm Chỉ Lan trở nên cô quạnh: “Có lẽ, đối với ông ấy mà nói, dì chỉ là một người không quan trọng mà thôi, dì chỉ là một người qua đường vội vã trong cuộc đời ông ấy, quên thì cũng quên rồi.”
Giang Nghĩa cười haha.
Người qua đường vội vã?
Anh không tin điều đó.
Giang Nghĩa nói tiếp: “Còn có một chuyện phiền phức nhất. Nếu ông ấy là ba cháu – Giang Hàn Phi, vậy tại sao ông ấy lại phải giả bệnh và cố ý lừa cháu?”
Không có bệnh mà giả bộ?
Cố ý lừa gạt?
Hai từ này vừa nói ra, không riêng gì Nhậm Chỉ Lan kinh ngạc không ngậm được miệng, mà ngay cả năng lực tình báo siêu cấp mạnh mẽ như Bạch Dương đều ngây ngẩn cả người.
Chắc chắn?
Bạch Dương không dám tin hỏi: “Thống soái, những tin tức này ngài có chắc không? Tôi chưa bao giờ nhận được tin tức như vậy từ bất cứ kênh nào.
Ngay cả cao thủ tình báo như Bạch Dương cũng không tra ra được tình báo.
Nếu như không phải bởi vì trong cơ thể Giang Nghĩa có ‘Khí, sợ là ngay cả Giang Nghĩa cũng bị lừa.
Nhậm Chỉ Lan dò hỏi: “Giang Nghĩa, cháu mau nói rõ ràng với dì, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Giang Nghĩa giải thích: “Nguyên nhân cụ thể mấy người cũng nghe không hiểu, đơn giản mà nói, chính là lúc cháu xem bệnh, phát hiện trong cơ thể người này có một hiện tượng kỳ quái.”
“Trong cơ thể ông ta nhìn qua ngũ tạng lục phủ đều có vấn đề, trên thực tế, đó là dùng một ít thủ đoạn đặc thù chế tạo ra mấy biểu hiện giả.”
“Cho dù có là bác sĩ thì cũng khó phát hiện ra.”
“Cơ thể của ông ta không có bất cứ vấn đề gì, rất khỏe mạnh, nếu không, cũng không có khả năng không kiêng nể gì uống rượu ăn thịt”