“Vẫn còn giận!”
“Nhưng mà tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.”
“Đi, đổi một nhà hàng khác.”
Anh ta lập tức nhấc bước, đưa cô ấy rời đỉi.
Khi bọn họ đến một nhà hàng khác, hai người vẫn chưa ngồi xuống, Hắc Ảnh liền lập tức nói: ‘Chúng tôi không phải là bố và con, cũng không phải chú cháu, ông đừng nói nhầm.”
“Ô ồ, hai vị là vợ chồng chứ gì!
Chồng già vợ trẻ là chuyện rất bình thường mà, hơn nữa cậu cũng không già đâu, chẳng qua cô vợ nhỏ của cậu còn quá trẻ mà thôi.” Ông chủ cười ha ha và rót trà nóng cho bọn họ.
Vợ chồng…
Hai chữ này gõ vào trong lòng Hắc Ảnh, khiến anh ta hoảng hốt một lúc.
Giây tiếp theo, ánh mắt của Hắc Ảnh rơi.vào trên khuôn mặt của Châu Vũ.
Sắc mặt cô ấy đỏ bừng, đang bối rối không biết phải làm sao, liền bắt gặp ánh mắt của anh ta.
Cô ấy lập tức xua tay, nói: “Chú hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải là vợ chồng đâu, tôi còn chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật quy định. Anh ấy…anh ấy chỉ là bạn của tôi mà thôi.”
Khi Hắc Ảnh nghe thấy lời này, cảm giác sợ hãi và nóng bỏng trong lòng vừa nãy ngay lập tức bị dập tắt, giống như bị dội vào một chậu nước đá vậy, so với nhiệt độ bên ngoài còn thấp hơn, đến cuối cùng thậm chí ngay cả một luồng khói xanh cũng không để lại.
Bạn bè…
Bạn bè chết tiệt!
“Chủ tớ.”
Hắc Ảnh lạnh nhạt nói.
“Chủ tớ?” Ông chủ nghe thấy từ này, trợn tròn mắt lên ngạc nhiên hỏi lại.