Vũ khí trong tay Quách Thắng từ từ hướng về phía người đàn ông, Sơ Hạ Nhan thấy thế sợ hãi chạy xuống giường: “Đừng. . . van xin các người.”
“Ngươi chính là Sơ Hạ Nhan?”
Cô chạy đến bên cạnh người đàn ông: “Đúng.”
“Pằng! “
Một phát đạn bắn vào chân bên kia của người đàn ông.
“Khônggg. . .”
“Cha. . .”
“Cục cưng, trở về! ” Hai tay Sơ Hạ Nhan đỡ lấy thân thể người chồng đang ngã xuống, quay đầu hướng về phía bé trai đang ngồi ở mép giường quát lên. Trong ấn tượng của nó, mẹ chưa từng dữ dội với nó như vậy, đôi chân của bé trai lơ lửng, không dám xuống giường.
“Các ngươi đến tột cùng là muốn thứ gì, cầu xin các ngươi, chớ làm tổn thương chúng ta. . . . .”
“Kéo hắn đi ra ngoài, ném xuống biển.”
Sơ Hạ Nhan ánh mắt lộ ra sợ hãi, thần sắc kinh hoảng, cô ôm chặt thân thể của chồng không chịu buông tay: “Đừng như vậy, các ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được, đừng làm tổn thương anh ấy. . . . .”
“Cút ngay! ” Hai tên tiến đến, nắm lấy tóc Sơ Hạ Nhan đẩy cô qua một bên, người đàn ông bị hai kẻ ấy nắm lấy bả vai lôi đi, hai vệt máu dài uốn lượn đến cửa, trên tấm thảm bằng lông Italy màu nâu đều là máu của anh.
“Đừng như vậy. . .” Sơ Hạ Nhan gào khóc muốn đứng dậy, một khi bị ném xuống biển thì có con đường chết.
Quách Thắng giơ chân đá vào ngực cô, thân thể bị văng mạnh về phía sau, mùi máu tanh dâng lên cổ họng, xương cốt mỏng manh trong ngực bị mũi giày của gã đàn ông đá gãy. Cô đau đớn cuộn người gắng gượng, bàn tay chặn căng ở ngực.
“Àooo. . .”
Bên ngoài truyền đến đợt sóng khổng lồ đánh vào.
“Ông xã. . .” Tiếng gọi này của cô réo rắt và thê lương vô cùng, bé trai ở trên giường bất chấp để chân trần chạy đến bên cạnh cô. Nó dù chưa hiểu chuyện nhưng cũng biết ba ba đã xảy ra nguy hiểm, cần phải bảo vệ mẹ: “Mẹ, mẹ. . .”
“Cục cưng, đừng khóc.” Sơ Hạ Nhan mạnh mẽ chống nửa người trên lên, cánh tay bảo vệ con trai. Cô mơ hồ có thể cảm giác được đêm nay lành ít dữ nhiều. Đối phương mang theo rất nhiều người mà lại là đều có trong tay súng trường, hiển nhiên là đã có chuẩn bị để đến đây.
Cô nghĩ đến người chồng bây giờ có thể đang vùng vẫy trong nước biển lạnh băng mà chết. Sơ Hạ Nhan chợt cảm thấy đau đớn từ trái tim truyền đến, cô đau đến run rẩy khắp người, run rẩy ôm chặt đứa bé ở bên cạnh.
“Ồ, đứa nhỏ này bộ dạng thật không tệ.” Quách Thắng chỉ tay vào bé trai trong ngực Sơ Hạ Nhan.
“Các ngươi muốn làm gì?”
Đối mặt với bàn tay đang hướng tới của Quách Thắng, Sơ Hạ Nhan nhất quyết phản kháng, Quách Thắng thấy thế, giơ chân dùng sức đá đến.
“Không có phép ngươi khi dễ mẹ ta! ” Bé trai muốn kéo mẹ ra, nhưng sức của nó quá nhỏ, đành xông lên phía trước. Kẻ đứng bên cạnh Quách Thắng giơ tay ra muốn tóm lấy cổ áo của đứa bé, nó nghiêng người một cái, dùng khí thế như sét đánh tung một cú đấm trúng bụng của đối phương.
“Đồ dê con mất dịch. . . . . . Thắng ca, mẹ kiếp nó, thằng nhóc này có học TaeKwonDo.”
Thật may là nó chỉ là trẻ con, bằng không một đòn này đã khiến hắn bị trọng thương.
Quách Thắng một đòn nắm lấy cổ áo của bé trai: “Có đau chết cũng đáng đời ngươi, võ công như mèo ba chân này làm sao mà ngươi bị trúng đòn hả?”
“Thả ta ra. . .” Đứa bé liều mạng vùng vẫy: “Mẹ! “
“Thả con trai ta ra! ” Sơ Hạ Nhan chịu đựng đau đớn kịch liệt bò dậy, Quách Thắng nâng một chân lên chống vào bả vai của cô: “Nếu muốn ta không giết nó cũng được, nhưng trừ phi ngươi đáp ứng ta một điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Ngươi không phải là nghệ sỹ Piano nổi tiếng sao? Chúng ta muốn giúp những kẻ thô kệch trau dồi tình cảm. Như vậy, ngươi cởi sạch y phục và đàn xong một bản nhạc, ta liền bỏ qua cho con trai ngươi.”
“Các ngươi. . .”
“Thắng ca, ý kiến hay lắm.” Bọn đàn ông trong phòng ánh mắt dâm loạn nhìn đến trên người Sơ Hạ Nhan. Bé trai đạp hai chân muốn đá hắn, lại bị Quách Thắng nắm lấy cổ, nhấc cả người đứa bé lên không trung: “Đừng chọn cách thử tính nhẫn nại của ta, nói cách khác, ta sẽ quăng ngã chết nó! “
“Không! “
“Mẹ. . .”
Sơ Hạ Nhan quỳ gối trên mặt đất, ngón tay run rẩy hướng vào đồ ngủ.
Nếu như lúc này có thể cho đứa bé một điều ước, nó hy vọng mình có thể lớn nhanh lên, giống như thầy đã nói vậy, là một cây đại thụ trưởng thành, thay ba mẹ chống đỡ mưa gió.
Quách Thắng lực tay rất lớn, hắn nhấc cao bé trai đến đỉnh đầu, nó vung hai tay ra, như thế nào cũng với không tới mặt của hắn.
Hai chân của đứa bé lơ lửng giữa không trung, nếu như quả thật bị ném đi, không phải chết thì cũng bị tàn tật.
“Bên trong cũng cởi ra.”
Đứa bé nghe được người đàn ông nói ra một lời như vậy.
Những kẻ bên cạnh đều cười, lúc này nó không hiểu được bọn chúng vui vẻ ở đâu. Nó nghe được tiếng mẹ khóc không ngừng, mẹ cầu khẩn nhưng không ai để ý tới mẹ. Nó chứng kiến thân thể mẹ trần truồng, nhưng đám người kia lại áo mũ chỉnh tề. Nước mắt của đứa bé rơi trên cánh tay của Quách Thắng.
“Các anh em, muốn nghe khúc nhạc gì?”
“Thắng ca, anh thật là có cảm hứng, bày đặt không nhìn mỹ nhân, nghe nhạc làm gì vậy?”
“Ta cũng muốn học một chút cách người có tiền tiêu khiển.” Quách Thắng đạp một cước vào đầu Sơ Hạ Nhan: “Thất thần cái gì? Nhanh đi! “
Hai kẻ vừa rồi ném người đàn ông xuống biển cũng đã trở lại phòng: “A, có trò hay cũng không gọi chúng tôi một tiếng.”
“Người đâu?”
“Chết rồi, ném vào trong nước đầu.”
Đứa bé khóc thét lên vì nó biết rõ chết là thế nào. Khi đó ông nội nói cho nó biết, nó sẽ không còn gặp được bà nội nữa vì bà đã đến một nơi xa rất xa. . . . . .
Nó nghe được tiếng khóc vô cùng thê lương của mẹ truyền đến, bọn chúng uy hiếp mẹ đánh đàn. Mẹ đàn lên khúc nhạc mà nó chưa bao giờ nghe qua. Ai oán bi thương, như nốt nhạc cũng cùng bật khóc, trong lòng chua xót vô ngần.
“Mẹ. . . . . . .”
“Không được khóc, còn khóc nữa ta giết chết ngươi! ” Quách Thắng một tay thả đứa bé xuống mặt đất, một cái tát vung đến, đứa trẻ ngã xuống đất.
“Đừng động vào con ta! “
Sơ Hạ Nhan tránh né một đôi tay vươn tới, cô chạy như bay đến bên cạnh con mình: “Ngươi đã đáp ứng ta là bỏ qua cho con ta.”
“A, lời của ta mà ngươi cũng tin sao?”
Quách Thắng giơ chân phải lên, hung hăng giẫm vào mu tàn tay của Sơ Hạ Nhan, hắn dùng sức nghiền xuống giẫm đạp.
“Á. . .”
Tiếng xương gãy lìa truyền vào trong tai. Toàn thân Sơ Hạ Nhan đầy mồ hôi, cũng được, dù sao cũng chết thì cần gì đi giữ gìn một cánh tay. Cô cắn môi nhìn về phía con trai bên cạnh: “Đứa bé còn nhỏ, van xin ngươi, hãy buông tha. . . . . .”
Đứa bé nắm chặt quả đấm nhỏ, xông tới ôm lấy chân của Quách Thắng liều chết cắn vào trên đùi của hắn.
“Mẹ nó! “
Quách Thắng lôi cổ áo đứa bé ra, trong miệng nó phát ra tiếng âm thanh giãy giụa mơ hồ, hàm răng trắng đang toát ra máu, đây là lần đầu tiên nó hiểu được, cái gì là hận!
“Muốn chết này! “
Một tay Quách Thắng nắm lấy cổ đứa bé, bàn tay hắn siết căng. Mắt thấy đứa bé đau đớn, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, hô hấp gấp gáp, Sơ Hạ Nhan lao đến ôm lấy chân của hắn: “Thả con ta ra”
“Trả lại cho ngươi. . .”
Đứa bé như con búp bê cũ rách tầm thường bị ném đi, Sơ Hạ Nhan lao người qua, kịp thời đỡ được nơi đứa bé bị quăng xuống, đầu của cô đụng vào ngăn tủ bên cạnh, máu tươi lập tức chảy ròng ròng.
“Mẹ. . .”
“Cục cưng, đừng khóc.”
Quách Thắng hoàn toàn không buông tha cho hy vọng của bọn họ. Hắn đi tới, đế giày đạp vào tay của Sơ Hạ Nhan, súng trong tay hắn nhắm thẳng vào mu bàn tay của cô: “Pằng! “
Cô gái đau đến quật người xuống, nhưng ngay cả sức lực hét lên cũng không có.
Máu văng lên ồ ạt, bắn vào mặt đứa bé: “Mẹ, mẹ, người dậy đi, hu hu hu. . .”
Nó ngẩng đầu lên, nghe được tiếng ngón tay của Quách Thắng bóp vào cò súng.
“Pằng! Pằng. . .”
Đôi tay trắng nõn của Sơ Hạ Nhan xòe ra, mười ngón tay co rút run rẩy, hai cánh tay bị phế sạch.
“Ngươi. . . . . . . . Giết ta đi.” Khuôn mặt của cô nhăn nhó, trong miệng đau chỉ có nghe được hơi thở yếu ớt.
“Muốn chết à?” Quách Thắng ngồi xổm xuống, bàn tay túm căng mái tóc dài của cô. Hắn ra sức một cái, Sơ Hạ Nhan không thể không lảo đảo đứng lên theo: “So với việc khó hơn cả cái chết chính là gì? Là sống không bằng chết.”
“Các ngươi đến tột cùng là ai?”
“Ta đây nói lời giữ lời, ngươi nếu có thể đàn được một bản nhạc đầy đủ, ta lập tức cho người đưa các ngươi trở về, thế nào?”
Sơ Hạ Nhan bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ, máu tươi trên đầu theo gương mặt chảy xuống dưới, chảy qua da thịt trắng nõn như ngọc của cô. Đứa bé chạy tới cầm tay của mẹ: “Mẹ, người có đau không, mẹ. . . . . . . . .”
“Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?” Một đôi tay này của cô đừng nói là đánh đàn mà ngay cả cử động còn đau nhức cả trái tim.
“A, bây giờ thông minh rồi? Ngươi chỉ có thể tin ta.” Quách Thắng tóm chặt tóc của cô, kéo cô đến trước đàn dương cầm. Sơ Hạ Nhan n
gã vào ghế Piano, đứa bé đứng đó, chứng kiến toàn thân cô đều là máu.
Quách Thắng vung tay một cái, cô ngã nhào vào Piano.
Nếu như có thể, cô thật muốn ngủ đi, vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Đứa bé đứng ở bên cạnh, tiếng la khóc dần dần yếu đi, chuyển thành nức nở.
Nhưng mà, con trai của cô vẫn còn ở bên cạnh.
Cô nâng lên mí mắt như nặng ngàn cân, đôi môi khô khốc nhẹ động đậy: “Cục cưng, không sợ. . . . . .”
“Mẹ, cục cưng không sợ! “
Cô cố động đậy hai tay, không được, một chút sức lực cũng không có.
Quách Thắng duỗi ra ngón trỏ đặt trên bàn phím trắng đen: “Cơ hội tốt như vậy, ngươi không thử một chút sao?”
Sơ Hạ Nhan từ trong mắt hắn nhìn không ra một chút nhân tính, cô chết thì chết, đã đến nước này cũng không còn gì phải sợ. Cô chống mạnh thân lên, ánh mắt nhìn về phía con trai.
Vẻ kiên nghị đối mặt với cái chết vừa dâng lên lại bị dập tắt hoàn toàn.
Trong lòng đau xót khôn nguôi, đôi mắt cô ướt át.
Hàm răng cắn chặt vào môi dưới, tay cô vừa phủ lên phím đàn thì một chút cử động rất nhỏ cũng như người khác dùng kim hung hăng đâm vào, đám đàn ông phía sau vây đến.
Đứa bé giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, chứng kiến mẹ chịu đựng kịch liệt đau đớn muốn đánh đàn.
Tiếng đàn bén nhọn đâm vào màng nhĩ, mẹ đánh đàn là hay nhất, nhưng bây giờ mẹ đàn không được nữa.
“Ha ha ha. . .” Quách Thắng bên cạnh cười to: “Ngươi không phải là nghệ sỹ Piano nổi tiếng trong và ngoài nước sao? Bây giờ đàn ra thành như vậy? Phi! “
Sơ Hạ Nhan nhắm đôi mắt lại, cô bị phần khuất nhục này, ngón tay nỗ lực muốn cử động.
“Mẹ?”
Bé trai hướng đến dựa sát vào cô.
“Thắng ca, nếu không chúng ta tới giúp đỡ cô ta?”
“Ngươi biết đánh đàn?” Quách Thắng khiêu mi, mặt lộ vẻ khinh thường.
“Anh cũng phải biết là đánh đàn cần có khí lực.” Gã đàn ông đứng ở phía sau Sơ Hạ Nhan giật mạnh mái tóc dài của cô, đem cô nhắc tới rồi đè ở trên Piano, tay phải hắn cởi bỏ dây lưng.
Quách Thắng bật cười: “Thông minh a.”
“Đừng, thả ta ra. . .”
Quách Thắng một đòn lôi đứa bé đi về hướng chiếc ghế cách đó không xa. Tiếng la thảm thiết của Sơ Hạ Nhan xé rách vang vọng trong khoang thuyền rộng lớn. Đứa bé chứng kiến gã đàn ông vừa rồi che lưng vào mẹ hắn, tiếng Piano phát ra âm thanh run rẩy: “Cục cưng, nhắm mắt lại.”
Nó nghe lời nhắm mắt lại.
Quách Thắng một tay giữ lấy cằm đứa bé, tay kia dùng sức vặn bung đôi mắt của đứa bé ra: “Nhìn cho ta! “
“Mẹ. . .”
“Ta thèm vào, còn muốn cắn lưỡi tự sát à?” Gã đàn ông bóp miệng của cô lại.
“Ngươi muốn chết cũng được, mang theo con trai của ngươi đi.” Quách Thắng lạnh lùng nói ra.
Sơ Hạ Nhan mặt bị úp xuống phím đàn.
Bé trai la hét, chân tay vùng vẫy công kích nhưng đúng là nó quá nhỏ bé, Quách Thắng một tay liền có thể đối phó với nó.
“Ngươi xem, cha mẹ ngươi bình thường dạy dỗ không đúng.” Quách Thắng liếc qua đứa bé đang bị nước mắt che kín khuôn mặt: “Thúc thúc dạy ngươi, ta sẽ đem ngươi giáo huấn thành loại người giống như chúng ta.” Tay phải của hắn sờ nắn tay chân của đứa bé.
“Thân thể thế này không để giết người thì thật là đáng tiếc.”
“Thả mẹ ta ra, lũ bại hoại các ngươi.”
Nếu quả như thật sự sống không bằng chết. . . . . . . .
Đứa bé liều mạng giãy giụa trong ngực của Quách Thắng. Sau khi lớn lên nghĩ tới, mẹ khi đó không nên lo lắng cho nó. Nếu như chết có thể kết thúc được thống khổ, nó tình nguyện để mẹ khi đó chết đi!
Cũng không biết trải qua bao lâu mới kết thúc.
Sơ Hạ Nhan mở to đôi mắt, nằm sấp không nhúc nhích.
Quánh Thắng ôm lấy đứa bé đi tới, mí mắt của cô ngước lên, nước mắt nhạt nhòa rơi xuống phím đàn màu trắng tượng trưng cho tinh khiết. Tiếng nói của cô khàn khàn, nói ra câu sau cùng: “Buông tha. . . . . con trai của ta.”
“Lôi ra đi! “
“Mẹ. . .” Đứa bé giãy giụa muốn thoát ra, Quách Thắng thấy thế, dứt khoát ôm lấy nó cùng đi ra ngoài.
Một tên mang tới sợi dây thừng trói chặt lấy hai tay của Sơ Hạ Nhan, hắn kéo dài cô tới trước lan can. Đầu kia của sợi dây thừng buộc vào lan can, hắn giật lấy tóc của cô, chặn ngang ôm lấy cô ném vào trong nước.
Quách Thắng khóe miệng nâng lên một nụ cười lạnh, ôm đứa bé đến boong tàu, còn để cho nó chính mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Chiều dài của sợi dây thừng vừa đủ, Sơ Hạ Nhan rơi vào trong nước, dưới nhiệt độ dưới 0 độ của mùa đông khiến cô mạnh giật thân thể một cái, hai tay cô bị treo ngược lên trên, nước biển ngập qua đầu, cô giãy giụa hít thở, ánh mắt nhìn về hướng bên cạnh.
Chồng của cô cũng bị cùng một phương thức, nước biển bao trùm lên anh, chỉ có khuỷu tay bị treo ngược lên, đầu chìm xuống dưới, là bị chết đuối.
“Aaa. . .”
Sơ Hạ Nhan không còn sức lực tiếp tục chống đỡ, thân thể của cô trầm xuống, nước biển đánh rót vào trong miệng, đứa bé chỉ thấy mái tóc dài đang tản ra.
“Cha, mẹ. . . . .”
Quách Thắng thu hồi tầm mắt: “Hận không? Càng hận càng tốt, như vậy mới có thể bộc phát tiềm lực của ngươi, ta thật sự là không thể chờ đợi được mà muốn đem ngươi về căn cứ ngay, ta muốn đích thân thao luyện ngươi.” Trong mắt hắn lộ ra hưng phấn đến biến thái, hắn ôm đứa bé qua du thuyền bên cạnh.
“Thắng ca, anh không sợ sau này lớn lên nó sẽ tìm anh báo thù sao?”
“Như vậy là không tin thực lực của ta sao? Kẻ muốn giết ta còn nhiều hơn, ta chửi con mẹ nó chứ luyện ra được, còn không dám nghĩ có thể lấy mạng của ta! “
Sự việc lần này, xuất động hơn một trăm tên sát thủ đứng đầu.
Tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng yếu, hai chiếc du thuyền chạy song song, lúc tiến vào vùng nước sâu, nó nghe được Quách Thắng nói ra: “Cắt đứt dây thừng đi.”
Hai phát súng vang lên.
Quách Thắng lại ôm đứa bé đến xem, nó trơ mắt nhìn thi thể cha mẹ chìm vào đáy biển, trong khoảnh khắc đó, một đứa bé mới được 5 tuổi đã từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
******************
Quách Thắng mang theo đứa bé trở về căn cứ.
Đó là một nơi quanh năm không thấy được ánh mặt trời, bất luận là đi đến đâu cũng chỉ có thể cảm thấy vẻ âm u ẩm ướt cùng với mùi máu tanh âm trầm. Nơi này trẻ con không phải là trẻ con, mà là một đám ác lang, một đám mãnh thú đang đợi lớn lên!
Mà căn cứ chính là lao tù để vây hãm và đào tạo bọn họ.
Từ ngày đó trở đi, Duật Tôn đã không còn biết rõ nước mắt là thứ gì.
.
.
.
Đứa bé đi theo sau Quách Thắng, đi qua một nơi liền nghe được có người ở đó đánh đàn dương cầm.
—–