Hạ Duật/ Hạ Nhi: “…” Em ấy/ tôi đẹp hơn cô đó.
Châm chọc xong, Vân Yến lại hỏi thêm: “Thân phận?”
“Ngươi nghĩ ta sẽ…” Hạ Viễn cười khinh.
Mũi kiếm sắc nhọn xuất hiện bên cạnh cổ Hạ Duật, ngày một gần cổ hắn hơn.
Bên cạnh là Hạ Nhi đang khẩn trương nhìn hắn đầy lo lắng.
“Đừng lo bảo bối, cô ta không dám giết anh.” Hạ Duật bỗng nhiên nhếch môi tà mị nói.
Vừa dứt câu, mũi kiếm liền chuyển hướng chặt đứt cánh tay Hạ Duật trong phút chốc, máu lan khắp sàn nhà, cả không gian nồng đậm vị máu tươi.
“A—–” Hạ Nhi hoảng sợ la một tiếng.
“Im lặng, ồn ào chặt tay ta liền ngươi.” Vân Yến mau chóng bật mode nhân vật phản diện, ác liệt hung dọa.
Hạ Nhi mau chóng im lặng, trong lòng chỉ mong có một người nào đó tiến vào nhà vệ sinh giải cứu bọn họ.
Nhưng để cô ta thất vọng rồi, Vân Yến đã sớm lập trận pháp quanh nhà vệ sinh này.
“Thân phận.” Cô kiên nhẫn lặp lại câu hỏi.
“Hạ Duật, con trai thứ hai của Hạ gia chủ, huyết tộc thuần huyết đời thứ bảy.” Hạ Nhi như sợ cô lại làm Hạ Duật bị thương mau chóng khai ra hết.
“Hạ Nhi, con gái riêng của Hạ gia chủ, từ khi sinh ra đã là con người, huyết nô của Hạ Duật.”
“Hừm…” Vân Yến híp mắt, trầm tư suy nghĩ.
Vân Yến lại hỏi thêm, “Lý do lên tàu?”
“Thưởng thức máu của lũ con người các ngươi.” Hạ Duật dường như rất thèm đánh, lại nghênh mặt với cô.
“A Duật, kiếm của cô ta lấy từ không khí ra!” Hạ Nhi nhẹ kéo kéo áo của hắn, thì thầm.
“Bảo bối, đừng lo, anh đã thông báo với mấy huyết tộc kia rồi, họ sẽ sớm đến đây cứu chúng ta thôi.” Hạ Duật nén đau đớn, nở nụ cười nhạt.
Vân Yến lắc lắc thân kiếm, khuôn mặt không chút nghĩ ngợi gì mà đâm kiếm thẳng vào chân trái của Hạ Duật.
“Mấy lần rồi?”
Hạ Duật rên một tiếng đầy đau đớn, cắn chặt răng lại: “Ngươi hỏi thứ gì mấy lần?”
“Du thuyền này đã lừa mấy người ngoài kia được mấy lần rồi?” Vân Yến lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi rốt cục là ai? Tại sao lại biết chuyện này!” Hạ Duật hét lên, không chịu phối hợp với cô.
“Một.” Vân Yến.
“Ngươi là cái đồ nhân loại ngu xuẩn, chờ đến tối ta sẽ tìm ra ngươi rồi hút chết ngươi!”
“Hai.” Vân Yến.
“Nếu không phải bổn thiếu gia ở trong tình trạng suy yếu thì ngươi đã sớm hóa thành tro bụi rồi!”
“Ba.” Đếm đến số ba, Vân Yến mới dùng kiếm chém đứt bên chân trái của Hạ Duật.
Hạ Nhi tái nhợt khuôn mặt, không dám la rên tiếng nào.
Cô ta tất nhiên là sợ chết.
“Ta nói, ta nói…”Cả người Hạ Duật chảy mồ hôi lạnh, quyết định không chơi trò kéo dài thời gian với cô nữa.
Vân Yến mỉm cười, nhắc lại câu hỏi một lần nữa, “Mấy lần.”
Cô tự thấy mình hôm nay thật kiên nhẫn.
Hạ Viễn cắn răng, bán đứt lương tâm nói ra sự thật với cô, “Từ năm mươi năm trước đã bắt đầu rồi, ta không rõ mấy lần.”
Vân Yến hài lòng rút kiếm đặt sang một bên, tay vuốt nhẹ cằm.
Từ năm mươi năm trước đã bắt đầu thì coi bộ chuyện này hơi khó chơi rồi.
Không lẽ năm mươi năm trước thợ săn huyết tộc đã biến mất?
Nếu không thì tại sao lại để lũ dơi này hoành hành ngang dọc thế này?
“Dơi con, biết thợ săn huyết tộc không?” Vân Yến đạp đạp vai của Hạ Duật, giọng nói có chút… gợi đòn.
Hai mắt Hạ Duật hơi lóe lên, “Biết chứ.”
Hạ Duật bỗng nhiên bật cười, “Mày là truyền nhân của thợ săn huyết tộc à? Vậy nên mới mò lên du thuyền này để lật đổ tụi tao?”
“Vậy mày tiêu đời rồi con chó, con người mà lên thuyền này chỉ có thể bị nuôi béo tròn rồi bị hút máu đến chết mà thôi.” Hạ Duật nói với giọng bề trên.
Lưỡi kiếm như gió mà vụt qua cổ của Hạ Duật, đầu hắn như quả bóng mau chóng rơi xuống lăn sang một chỗ.
Bị dọa sợ, cả người Hạ Nhi run rẩy, nước mắt chảy xuống như mưa, hàng mi dài run run y hệt một tiểu thỏ đang chuẩn bị làm thịt.
Vân Yến đưa mắt sang cục bông mít ướt này, cục súc hỏi một câu: “Cô biết gì về thợ săn huyết tộc không?”
“Xin cô… tôi thật sự không biết gì cả, làm ơn tha cho tôi.” Hạ Nhi liên tục lắc đầu, sợ hãi lùi về phía sau.
Vân Yến híp mắt nhìn Hạ Nhi, giết người bừa bãi không phải là tác phong của cô, mà giết cái cô gái này cũng không có lợi gì.
“Nếu bọn dơi kia tìm đến cô, bảo họ là thợ săn của các người trở về rồi.” Vân Yến cúi người, tay vỗ vỗ vai cô ta ôn tồn nói.
Hạ Nhi liều mạng gật đầu như con gà con nhỏ.
“Tốt, thật nghe lời nha, không giống như ai kia.” Cô cười nhạt, quay người bước chân đi, tay cũng không quên vẫy chào Hạ Nhi.
“Tạm biệt cô gái huyết nô, chúng ta sớm muộn sẽ gặp lại.”
Vân Yến mở cửa nhà vệ sinh ra rồi đi mất, để lại Hạ Nhi một mình trong đây, ánh mắt vô hồn nhìn cái đầu đầy máu của Hạ Duật.