“Nếu không có chuyện gì, ta đi trước! Hai tháng sau ta lại tới lấy thuốc” Vị Mã sư bá này không lưu ý đến vẻ mặt khác thường của Hàn Lập, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Nhưng cứ mỗi mười năm là có thể có chủ dược xuất ra một lô Trúc Cơ đan, là từ đâu mà có, nếu như theo lời sư bá nói, chúng nó sinh trưởng trong hoàn cảnh kỳ lạ như vậy, thì làm sao mà biết được địa điểm sinh trưởng cố định!” Hàn Lập trong đầu chợt suy nghĩ xẹt qua, lại nghĩ tới vấn đề khác, nếu không có hạt giống, thì chẳng phải là vẫn có cây con sao! Vậy thì vẫn có thể nuôi dưỡng cho sinh trưởng được, vì vậy vội vàng hỏi tới.
“Xem ra sự tò mò của ngươi thật đúng là không nhỏ! Bất quá, ta khuyên ngươi dẹp bỏ cái ý nghĩ đó đi! ĐI đến những nơi quỷ quái đó để tìm ba loại kỳ dược, cái đó cùng với tự sát cũng không kém là bao nhiêu” Lão đầu đi cũng không quay đầu lại, sau khi lạnh lùng nói một câu như vậy, cũng không để ý tới mà bay đi.
Mà Hàn Lập bị bỏ lại đó ngơ ngác đứng tại chỗ, hồi lâu cũng không nhúc nhích một chút.
“Ba loại kỳ dược này, ta nhất định phải tìm được! Cho dù không nói cho ta biết, ta cũng không biết hỏi thăm từ người khác sao?” Hàn Lập ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, chậm rãi lẩm bẩm.
Hàn Lập ở tại Hoàng Phong cốc cũng đã hai năm, ngoại trừ vị Mã sư bá này ra, những người khác mà hắn biết cũng chỉ có Vu chấp sự và Truyền công đệ tử Ngô Phong.
Vu chấp sự này lòng người quá thâm trầm, hơn nữa phi thường vì lợi, Hàn Lập cũng không thích có giao du với người này, cho nên người đầu tiên hắn tìm đến là vị Ngô Phong sư huynh kia. Nếu như từ nơi này mà không tìm được đầu mối gì, thì cũng chỉ có cách đến Nhạc Lộc điện tìm lão giả tham tài kia một chuyến, nói vậy hắn khẳng định là sẽ biết, bất quá cũng chỉ sợ là tránh không được hao tài!
Khi Hàn Lập đi tới Truyền công các dành cho các đệ tử cấp tháp, Ngô Phong vừa lúc đang giảng giải một số pháp thuật cấp thấp cho vài tên thiếu niên. Sau khi nhìn thấy Hàn Lập, chỉ khẽ có ý chào một chút, rồi vẫn tiếp tục công việc của mình.
Hàn Lập đối với cái này cũng không thèm để ý, hắn biết đối phương chỉ là đang chú tâm với trách nhiệm của mình, cũng không phải đối với hắn như thế.
Nhắc tới vị Ngô sư huynh này, Hàn Lập thật có vài phần kính nể. Mặc dù vị truyền công sư huynh này sau khi dùng Trúc Cơ đan, vẫn chỉ dừng lại ở đỉnh điểm của Luyện khí kỳ, không thể tiến vào Trúc Cơ kỳ, nhưng lĩnh ngộ đối với pháp thuật cấp thấp, thật sự là xuất thần nhập hóa, từ một suy ba, làm cho Hàn Lập than thở không thôi, cũng từ người này mà thu được lợi ích không nhỏ.
Nếu như chỉ là như thế, Hàn Lập cũng chỉ bất quá chỉ để tâm đến mà thôi, cũng sẽ không kính trọng như thế. Làm cho hắn kinh ngạc chính là, vị Ngô sư huynh này khi tiếp nhận chức trách truyền công, đối với các sư huynh đệ đến đây thỉnh giáo pháp thuật, tất cả đều tận tâm truyền thụ những gì mà mình lĩnh hội được, tựa hồ không có chút tàng tư nào, điều này cũng thật làm cho Hàn Lập giật mình không nhỏ.
Nói thật, ngay từ đầu Hàn Lập căn bản cũng không tin đối phương là người có phẩm chất như thế, còn tưởng rằng lại đụng phải một tên ngụy quân tử điển hình, chỉ là công phu biểu hiện đặc biệt tốt mà thôi, bởi vậy đối với người này cũng không lạnh không nhạt, kính nhi viễn chi.
Nhưng sau khi chân chính tiếp xúc hơn một năm, Hàn Lập từ cách người này đối xử với người ngoài, mới chính thức xác nhận đối phương không phải làm bộ, mà là thật tâm trợ giúp sư huynh đệ. Điều này làm cho Hàn Lập thực sự không biết nói gì.
Hắn mặc dù đối với cách làm của Ngô sư huynh cũng không biết nói gì, nhưng đối với nhân phẩm như vậy, quả thật không thể chê trách chỗ nào được. Bởi vậy cũng để tâm làm quen, hôm nay mặc dù cũng chưa tới bước chi giao, nhưng so với các đệ tử bình thường quan hệ cũng tốt hơn rất nhiều.
Bởi vậy, cũng ở một bên kiên nhẫn đợi.
Vị Ngô sư huynh này giảng giải thật cẩn thận, một “Hỏa xà thuật” sơ cấp bậc trung mà nói đi nói lại với hai người thật lâu, đồng thời làm thử mấy lần, để cho mấy người nọ có thể hiểu rõ.
Nói tới, ngũ hành pháp thuật của Hàn Lập, ngoại trừ mấy cái bắt đầu, các pháp thuật khác cũng chưa từng học qua, hai năm qua bất quá cũng chỉ là đem tất cả xâu chuỗi lại với nhau mà thôi!
Điều này làm cho Hàn Lập đối với tư chất của bản thân hoàn toàn thất vọng, đối với Trúc Cơ đan càng thêm cần thiết.
Mấy vị thiếu niên nọ rốt cục đã thỉnh giáo xong, cáo từ rời khỏi phòng, Ngô Phong lúc này mới hướng tới Hàn Lập mà cười hỏi:
“Hàn sư đệ, đã lâu không tới nơi này! Có phải quyết định bắt đầu học pháp thuật bậc trung rồi không?”
Hàn Lập nghe vậy cười khổ một chút, không có tinh thần nói:
“Sư huynh cũng không phải không biết tư chất của ta, học tập pháp thuật sưo cấp bậc thấp đã hao phí thời gian hai năm, còn học tới pháp thuật bậc trung, chẳng phải cũng phải mất bảy tám năm mới có thành tựu sao, ta thấy cứ từ từ mà tính!”
Ngô Phong nghe xong, thì cau mày lại có chút trách cứ nói:
“Sư đệ sao lại có thể chán nản như thế! Phải biết rằng tư chất kém một chút, nhưng cần cù có thể bổ khuyết, chỉ cần khổ tâm tu hành, cũng có thể có thành tích tốt”.