Đại Lợi nghe xong đáp án càng phẫn nộ, nó mắng: “Trời ơi là trời, cậu chú ý trọng tâm đi! Từ độ cao này nhảy xuống là chết, thế giới này sẽ kết thúc đó!” Không có đường sống để cậu có thể làm mình làm mẩy với y đâu!
“Thì tao có muốn tiếp tục đâu? Nếu anh ấy ở thế giới này đã đau khổ như vậy thì tao kết thúc nó thôi. Đến thế giới tiếp theo sẽ không để anh ấy buồn lòng nữa.”
Câu trả lời hết sức lạc quan của hắn làm Đại Lợi phải hét ầm trời phản đối: “Cậu bị điên hả? Phải lấy điểm tích lũy chứ?!!”
Lâu lắm rồi Đại Lợi mới gào lên như vậy.
Còn dám nói thế giới sau sẽ tốt hơn? Nó không biết hắn lấy cái gì mà tự tin như vậy. Chỉ còn hai thế giới, hai thế giới thôi đó!!!
Điểm tích lũy gì chứ, đều là hư ảo. Trương Viễn Hoài không phơi bày suy nghĩ của mình, chỉ đơn giản thể hiện quyết tâm bằng một câu: “Mày nói gì cũng vô dụng thôi.”
Đại Lợi tức nghẹn họng, muốn nói thêm mấy câu nhưng tự cảm thấy dư thừa vô nghĩa.
Cuộc cãi vã diễn ra trong khi Tề Niên và Trương Viễn Hoài vẫn đang rơi xuống, mặc dù hoàn cảnh y hệt cái lần hắn té giàn giáo, sau đó trở thành người thực vật để lại ám ảnh một thời kia nhưng điều kì diệu là giờ khắc này hắn chẳng có chút sợ hãi nào. Trương Viễn Hoài nhắm mắt, trong cái ôm gắt gao của Thượng Tích mà cảm thấy yên bình.
Đã một lúc, ánh sáng trắng xung quanh hai người theo trọng lực tích tụ mỗi lúc một nhiều. Đến khi tốc độ đủ để cả hai rơi xuống thịt nát xương tan thì ánh sáng trắng ấy cũng đạt cực đại. Trước khi chạm đất, Tề Niên phá được lệnh cấm, thành công lấy lại tư cách chủ thần. Nhờ vậy mà hai người chẳng ai chịu chút tổn hại nào.
Trước kia Trương Viễn Hoài bất chấp phá vỡ mọi rào cản lao đến vòng tay của Thượng Tích*, bấy giờ chỉ vì bảo vệ Trương Viễn Hoài không bị thương tổn, Thượng Tích liều lĩnh nhảy vực, thức tỉnh năng lực phá giải lệnh cấm, đoạt lại kí ức lẫn quyền hạn. Tình yêu đến từ hai phía, chính là có thể khiến người ta cảm động như vậy.
Mặc dù sự kì diệu đầy sến súa này không phải ai cũng thấu hiểu được, điển hình là bọn Đại Cát.
“…” Wtf? Chuyện hi hữu như vậy cũng xảy ra được, mấy người quan sát đều cạn mẹ lời. Đồng thời, bọn họ không hẹn mà cùng thống nhất cho rằng Thượng Tích là một tên simp chúa.
(*) Nhắc cho bạn nào đã quên thì cái tui đang đề cập đến chính là cảnh cuối của thế giới thứ tư khi Trương Viễn Hoài bị xích hai tay trên giá nhưng bất chấp giật lìa tay của mình để lao đến tranh bật thang cuối, cứu Vương Nhật á.
Ngay khi tiếp đất an toàn, Thượng Tích gắt gao siết chặt hai cánh tay Trương Viễn Hoài, nộ khí so với Đại Lợi chỉ hơn không kém: “Em bị điên hả?!!”
Trương Viễn Hoài ngẫm lại hình như mình chưa từng được thấy Vĩnh Thương trong thân phận thật nổi giận. Vì vậy có chút cao hứng nói ra một câu vô tri: “Không ngờ là anh giận cũng đẹp trai như vậy.”
Thượng Tích phát khùng: “Trương Viễn Hoài!”
Quả nhiên Thượng Tích cực kì giận, quát lớn như vậy mà.
“Chẳng phải em đã nói rồi sao? Nếu sống mà chỉ giày vò nhau, vậy thì thà là kết thúc sớm một chút.”
Thượng Tích: “…”
Y cạn lời, nhiều lần muốn mắng hắn nhưng đều nuốt xuống, cuối cùng vẫn là làm khó chính mình phải nén lại cơn giận, từ tốn giải thích: “Mục đích của anh không phải là giày vò em mà là muốn tăng cao cơ hội hồi sinh của em. Em, nhất định phải sống.” – Cho dù là dùng cách gì.
“Tại sao phải dùng cách này em mới có thể hồi sinh hả?” Trương Viễn Hoài bỗng nhiên hỏi.
“Đây là thủ tục phải theo của hệ thống, anh–” Thượng Tích còn chưa nói xong, Trương Viễn Hoài đã cắt ngang lời y:
“Trên đời này làm gì có chuyện cải tử hoàn sinh?”
Hắn vạch trần Thượng Tích, bộ dạng tỏ ra bình thản đối mặt tất cả như thể đã tường tận mọi chuyện từ lâu, tuy nhiên mấy câu tiếp theo hắn bọc bạch lại chẳng mang sắc thái thong dong vô ưu như hắn muốn thể hiện. Hắn không biết cho dù bản thân có nói bằng giọng điệu gì, đôi mắt kia từ sớm đã bị một màu bi thương khó tả nhuộm lấy.
“Vận may cả đời em có lẽ đều đã dùng hết vào ngày gặp được anh rồi.”
Hắn thản nhiên nói tiếp:
“Em không tin mình được cứu rỗi, càng không tin có ngày anh trở về. Làm sao lại có chuyện tốt đẹp như vậy xảy ra với em? Có lẽ sự tỉnh táo của em với thế giới này đã kết thúc vào lúc em từ tầng 5 rơi xuống, anh trước mặt em, kì tích em nhìn thấy thật ra đều chỉ là một chấp niệm do tâm trí dựng nên. Em của hiện tại trở thành người thực vật nằm trong bệnh viện điều trị, mơ một giấc mơ dài bên anh, có đúng không?
Anh có biết năm xưa em từng cố gắng xóa anh khỏi tâm trí, lãng quên sự tồn tại của anh, trốn chạy cảm xúc của chính mình. Nhưng kết quả vào thời khắc tưởng chừng như cuối cùng của sinh mệnh, thứ em nhìn thấy lại chính là Trần Vĩnh Thương dưới gốc cây bạch quả nhìn em mỉm cười. Bấy giờ em mới biết tiếc nuối lớn nhất cuộc đời mình là gì, hóa ra vẫn là anh.”