Tiêu Lam: “……”
Đây là cái thân phận vặn vẹo phức tạp lại tự tìm đường chết kiểu gì vậy!!!
Mấy người đây là tổ chức gì, bộ không thể sắp xếp một thân phận khiêm tốn hơn một chút sao?
“Nhiệm vụ lần này của cậu là……”
“Hả? Cái gì? Đưa tôi xem –“
Âm thanh đối diện tách ra một hồi, hình như là có tình huống nào đó đột ngột xảy ra.
“Ừm, ngại quá, SB001, ở đây đã xảy ra một chút tình huống ngoài ý muốn.”
“Khụ khụ…… Là thế này, tôi vừa mới nhận được một tin tức, công ty phụ trách chế tác hộ chiếu giả và vé lên tàu cho cậu vào năm phút trước bị cảnh sát tận diệt rồi. Bây giờ vé lên tàu của cậu đã không thể thông qua trình tự soát vé, xin hãy tự mình nghĩ cách trà trộn lên tàu.”
Tiêu Lam: “……”
Sao cái tổ chức này có một luồng hơi thở không đáng tin cậy dữ?
Tổ chức đặc công trong truyền thuyết này kia không phải rất trâu bò sao, tại sao cái này lại có cảm giác gà mà còn keo nữa?
Tiêu Lam cưỡng bách chính mình bảo trì trấn định: “Nội dung nhiệm vụ của tôi là cái gì?”
“Tôi vừa mới nói đến đâu rồi ta……?”
“À à à, mục tiêu lần này của cậu là ám sát một cha xứ tên là ‘Michael’, người yêu cầu nhắn là ‘Khiến gã ta biến mất đến im hơi lặng tiếng đi’.”
“Nói nhỏ cậu nghe thôi nè, cha xứ này trước đó đã bị cảnh sát hoài nghi có quan hệ với nhiều vụ án mất tích, kết quả cuối cùng không phải bắn chết chính là ngồi chồm hổm cả đời trong tù.”
“A ha ha ha ha ha ha, cậu xem đây rõ ràng chính là chuyện xấu làm nhiều, bị bề trên nhà mình rửa sạch đi.”
Tiêu Lam hít sâu một hơi: “Vị cha xứ này còn có tin tức tương quan cụ thể nào không?”
Sao nghe qua chỉ có mỗi tên? Những thứ khác căn bản chỉ là miêu tả bối cảnh thôi.
Giọng nói trong tai nghe dừng một chút, có phần chột dạ mà trả lời: “Hết rồi đó.”
Tiêu Lam chưa từ bỏ ý định hỏi: “Có số phòng của cha xứ Michael kia không? Ít nhất cho tôi một tấm ảnh chụp đi.”
Giọng nói trong tai nghe càng xìu: “Không…… Không có, cậu cũng biết mà, tổ chức chúng ta tài nguyên nhân lực tương đối hẹp, vốn lưu động cũng không nhiều lắm, nếu không cậu thừa dịp thân phận lúc này đây, thuận tiện tìm cho chúng ta một người đầu tư đi? Cố lên nha SB001, tôi coi trọng cậu đó!”
Tiêu Lam: “……”
Đây là cái tổ chức gà rừng đáng thương bất lực lại bần cùng gì chứ! Còn muốn trông cậy vào nhóm nhân viên đi làm, thuận tiện kéo tài trợ.
Nếu không đổi nghề đừng làm nữa, nghe là thấy muốn xong rồi.
“Bạn…. Bạn hiền, cậu cũng không cần quá khẩn trương, trên thuyền tổng cộng cũng, cũng chỉ có……6, đậu má 6000 người, hơn nữa đại khái khoảng 2000 thuyền viên, cậu cũng cũng chỉ cần tìm trong số 8000 tới cá nhân này…… thôi mà……”
“Chúc chúc chúc… chúc ngài làm việc vui vẻ!!!”
Giọng nói bên tai nghe sau khi phát hiện chính mình thật sự bậy bạ không nổi nữa, quyết đoán vọt chạy lấy người.
Chỉ còn lại một mình Tiêu Lam, trong số 8000 người tìm kiếm một mục tiêu không biết vị trí không biết tướng mạo.
Hơn nữa, cậu còn không có vé lên tàu và hộ chiếu.
Như này mẹ nó vui vẻ nổi mới có quỷ á!!
Nhiệm vụ này quả nhiên là có hố.
Bỗng nhiên, tai nghe liên lạc lại một lần nữa vang lên.
Đối diện nói chuyện cực nhanh, không mang theo bất luận tạm dừng gì mà bổ sung một câu: “Đúng rồi chi trả thêm vào trên du thuyền tổ chức cũng không chi trả chúc ngài làm việc vui vẻ!!”
Lúc này đây, liên lạc hoàn toàn cắt đứt.
Phảng phất như là cái tổ chức gà rừng bần cùng keo kiệt còn không đáng tin cậy, muốn dùng một đao đoạn tuyệt với chiếc du thuyền xa hoa tiêu phí cao.
Tiêu Lam cạn lời cứng họng: “……”
Chẳng lẽ…… Đây là kết cục của việc dùng hết khí châu Âu trong trò chơi lần trước ư?
Vừa mới bắt đầu đã hố như vậy, kế tiếp còn không biết có cái gì đang chờ cậu nữa.
Tiêu Lam đột nhiên cảm giác gió biển nghênh diện mà đến cũng mang theo một luồng hơi thở chua xót.
Hiện giờ, cách thời gian du thuyền đóng cửa không nhận khách chỉ còn một giờ, cậu cần phải vắt giò lên cổ, lên thuyền trong khoảng thời gian này mới được.
—
Tiêu Lam rời tiệm cà phê, ở gần du thuyền tìm một nơi nằm vùng.
Nơi này tựa hồ là một thành phố du lịch đứng đầu, có rất nhiều du khách lui tới.
Cậu khổ bức mà ngồi xổm trên mặt đất, tìm kiếm con mồi của mình.
Rốt cuộc, một chàng trai đi vào tầm nhìn của cậu.
Tóc đen mắt đen bề ngoài châu Á, thân cao hình thể xấp xỉ Tiêu Lam, mặc bộ vest kiểu nhẹ nhàng, trên mặt còn đeo một cặp kính râm, bộ dáng nhìn qua vô cùng thể diện.
Càng quan trọng là, chàng trai này hành động một mình, không có cùng bất luận bạn đồng hành nào cùng đi.
Trong khoảng thời gian Tiêu Lam quan sát anh ta này, trước tiên anh ta nhìn nhìn tàu Endymion, tựa hồ cảm thấy thời gian còn sớm, bèn chuyển sang tiệm cà phê bên cạnh.
Một mình anh ta uống xong cà phê, sau đó giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, thấy thời gian không sai biệt lắm, vì thế thu dọn đồ đạc của mình lại, sau đó đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Tiêu Lam cũng lén lút đi theo anh ta tiến vào phòng vệ sinh.
Trong nháy mắt người nam mặc vest tiến vào buồng riêng, Tiêu Lam cũng nhanh chóng chui vào.
Nam đồ vest kinh hãi, cho rằng mình gặp biếи ŧɦái, anh ta đang muốn hô to, thề sống chết bảo vệ thân thể thuần khiết của mình, Tiêu Lam cũng đã bưng kín miệng anh ta một phen, hơn nữa ấn người sát lên tường, sức lực lớn đến không cho phép đối phương phản kháng.
“Ưmm –” Nam đồ vest lành lạnh trong lòng.
Cảm giác nhân sinh của mình sắp tao ngộ tai họa ngập đầu nào đó không thể miêu tả.
Anh ta vô lực phản kháng, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn ma trảo của đối phương cách mình càng ngày càng gần……
Tiếp theo, Tiêu Lam trong ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng đối diện, dùng một cái tay khác đánh hôn mê anh ta.
Kiểm tra vé lên tàu của chàng trai đồ vest, sau khi xác nhận là tàu Endymion không sai, động tác Tiêu Lam thuần thục mà lột xuống quần áo của người ta, tròng lên trên người mình.
Đổi xong quần áo, Tiêu Lam đặt chàng trai ngất xỉu lên bồn cầu, hơn nữa khóa cửa lại.
Để cho chắc chắn hơn, cậu còn thuận tay lấy một cái bảng ‘Đang sửa chữa’ treo bên cạnh sang, treo lên trên cửa buồng này.
Tiêu Lam chỉ cần bảo đảm trước khi cậu lên tàu, người này không bị phát hiện là được.
Hiện tại, cách thời hạn cuối cùng lên tàu chỉ còn một chút, từ nơi này chạy tới nơi là vừa vặn.
Còn sau đó nữa, tàu Endymion thể tích vô cùng lớn, du khách lại đông đảo, muốn trong 8000 người tìm được một người cực kỳ không dễ dàng.
Bất luận là Tiêu Lam tìm cha xứ Michael, hay là người khác tìm Tiêu Lam, đều giống nhau.
Làm xong hết thảy, Tiêu Lam thản nhiên mà nhìn gương sửa sang lại quần áo của mình, cũng mang kính râm lên.
Lúc này, một ông chú trung niên từ trong một buồng trong góc đi ra.
Chú ta đại khái nghe được động tĩnh gì đó, vẫn luôn mịt mờ mà trộm ngắm Tiêu Lam bên này, trong miệng còn lẩm nhẩm lầm nhầm.
Tiêu Lam còn tưởng rằng mình bị bại lộ.
Cậu yên lặng mà tới gần chú trung niên đang rửa tay, đang định thu thập luôn người này, lại người được đối phương nói: “Chậc chậc chậc lúc này mới có mấy phút à…… Thật là quá nhanh…… Người trẻ tuổi nha……”
Tiêu Lam: “……”
Cảm giác bị mạo phạm đến à nha.
Ông chú này hình như hiểu lầm cái gì, nhưng cậu lại không thể giải thích với đối phương rằng mình chỉ là làm một chuyện vô cùng thuần khiết mà thôi.
Vì thế, Tiêu Lam đành phải trong ánh mắt mịt mờ của đối phương, kiêu ngạo mà ngẩng đầu, cất bước rời đi.
Đàn ông thật sự, chính là nhanh như vậy đó!